Chương 20
NHẬT KÍ # 17
(TIẾP THEO)
EELONG
(@Phantom1340 type)
Mình né tránh, lưỡi dao đâm hụt mình chỉ một phân.
Nếu muốn được tự do, mình phải gϊếŧ gar này. Đúng, mình đủ sức làm chuyện đó. Suốt đời chưa bao giờ mình tức giận đấm ai, chứ đừng nói đến chuyện đâm ai đến chết. Nhưng không ra tay quyết liệt, và mau lẹ, gar này sẽ gϊếŧ chết mình. Cách anh ta tấn công cho thấy rõ ràng anh ta không phải đối diện với một lương tâm khó xử như mình. Đó là hoàn cảnh không thắng không được. Mình cũng vậy.
Anh ta loạng choạng nhưng lấy lại được thăng bằng, lại lia dao vào mình. Xém trúng. Mình lùi lại cuối vòng tròn, để có thời gian tính toán.Đám klee hoan hô rần rần. Đây là trò vui của chúng.
-Đánh đi! Đánh đi!
Chúng xô đẩy mình trở lại trước gar, la thét. Rốt cuộc, mình là kẻ được “chuộng”. Chắc hẳn nhiều tay đã đặt cược mình. Lúc này, đối thủ gar đối diện mình, hạ thấp tay dao, khom gối, tìm sơ hở để tấn công. Mình lượn quanh, giữ sao cho anh ta vẫn đối diện mình. Mắt anh ta hoang dại. Với anh, đây là chuyện sống còn. Chắc chắn anh ta phải gϊếŧ mình.
Anh ta lao lên, xỉa mũi dao tới trước. Mình phóng sang ngả khác, nhưng đã bị lưỡi dao chém rách ba đường trên ngực áo. Mình hốt hoảng, không biết có bị cắt tới da không. Một số klee tán thưởng, số khác la ó. Mình tin là đã làm những tay các cược mình thất vọng. Gay thật.
Gar đối thủ thở hồng hộc. Tốt. Điều đó chứng tỏ mình khỏe hơn. Chắc chắn anh ta sẽ kiệt sức, nếu cuộc đấu kéo dài. Đây là cơ hội quá tốt cho mình. Mình sẽ làm cho anh ta mệt nhoài, không còn tấn công nổi nữa. Lúc đó mình sẽ... sẽ... làm gì? Không đời nào mình lại gϊếŧ anh ta. Anh ta vung dao chém lia lịa, nhưng chỉ chém được vào... không khí. Đây không phải là một gã quen chiến đấu. Những klee đặt cược vào mình cũng thấy điều đó. Tiếng la ó chuyển thành hoan hô. Đối thủ tấn công. Mình né tránh như một tay đấu bò né một con bò mộng. Mất đà, anh ta ngã quị xuống, hổn hển thở. Vài tên klee đỡ anh ta lên, xoay người anh ta lại và đẩy ngược về phía mình.
Anh ta đã kiệt sức. Nước mũi, nước dãi nhễu ra khi anh ta hớp hớp không khí. Hình như anh ta còn khóc nữa. Một lần nữa, anh ta chạy tới mình, mình né dễ dàng, nhưng lần này mình hụp người xuống, lia chân, ngáng trước mặt. Anh ta bị vấp, lộn nhào xuống đất. Mình nhảy lên, ghì tay anh ta xuống, cố lấy con dao. Nhưng đây là một con thú hoang dã. Khi biết bị tấn công, bản năng nguyên thủy trỗi dậy, hắn tìm lại được sức mạnh, hất mình ra. Phản ứng thật bất ngờ. Mình bị ném khỏi lưng hắn, nằm sóng xoài trên đất. Chỉ một giây sau, lưỡi dao thấp thoáng chém xuống cổ mình.
Nhưng mình cũng có chút bản năng của loài vật. Mình lăn sang một bên. Lưỡi dao cắm phập xuống chỗ mặt đất còn in dấu đầu mình. Mình loạng choạng quì lên, cố nhào ngay tới hắn, trước khi hắn kịp rút dao khỏi đất. Nhưng với tay còn lại, hắn vả vào miệng mình với một sức mạnh bất ngờ. Mình bật ngửa lại, máu túa khỏi mồm. Hắn đã rút được dao lên, tiến tới gϊếŧ mình.
Mình không suy tính gì nữa. Không vì cố mà do phản xạ. Nhờ vậy mình đã thoát chết. Cho đến lúc đó, tất cả chiến thuật của mình là nghĩ cách hạ gar kia để cứu mạng mình, mà không một ai trong hai đứa bị gϊếŧ. Nhưng sợ hãi, đau đớn, cái chết cận kề kết hợp lại, làm mình ngừng lý luận và sáng suốt phát hiện ngay cách để sống sót. Mình đang nằm ngửa và hoàn toàn bất lợi. Gar kia xông tới, dao đưa cao. Hắn nhảy lại mình, và lập tức mình vung cao hai chân. Bàn chân mình ghim ngay giữa ngực hắn, hất hắn lộn qua đầu mình. Hắn lộn một vòng, nằm đứ đừ trên đất. Mình nghe một tiếng “hự” thoát ra từ ngực hắn. Mình vội nhào tới con dao hắn đang nắm trong tay. Hắn nằm bất động cố hít chút không khí. Không còn cơ hội cho hắn. Mình ghì đầu gối lên cánh tay sóng xoài của hắn. Bàn tay hắn rã rời, buông con dao. Mình vội nhặt lên.
Đám klee reo hò. Ít ra là những klee đã đặt cược lên mình. Mình nắm con dao, dí sát cổ gar. Tiếng hoan hô lại vang lên. Chúng đã đánh hơi thấy mùi chết chóc. Mình nắm dao, sẵn sàng cứa cổ đối thủ để tự cứu mạng. Đó là điều chưa bao giờ mình nghĩ có thể làm được, nhưng không khí hừng hực của cuộc đấu và nỗi sợ hãi cái chết làm mình trở thành một thứ khác. Một thứ thời nguyên thủy. Mình là một con vật chỉ quan tâm tới sự sống sót. Mình là một gar.
Ngay lúc đó mình nghe một tiếng cười quen thuộc. Tiếng cười xuyên suốt đầu óc hoang mang điên loạn của mình, làm mình phải ngước lên. Đứng giữa đám klee đang reo hò là Timber, con mèo Saint Dane đội lốt. Tất cả đám mèo vây quanh hắn la hét như điên, thúc giục mình cứa cổ gar. Nhưng Saint Dane vẫn bình tĩnh. Dường như mọi thứ trở thành một đoạn phim quay chậm, trừ mình và Saint Dane.
Hắn ôn tồn nói:
-Đây chính là lối thoát của mi. Gϊếŧ nó, mi sẽ được tự do.
Đây là cơ hội Saint Dane đã nói với mình. Phải gϊếŧ gar này, mình mới được sống.
Hắn thúc giục:
-Gϊếŧ đi. Không khó đâu.
Lời nói của hắn thức tỉnh một điều trong mình. Có thể là vì mình đã thắng và không còn lo sợ nữa. Có thể là cơn kích động trong mình đã nguội. Hay là vì mình nhận ra: nếu theo lời hắn, mình sẽ mãi mãi thành một kẻ sát nhân... giống hệt Saint Dane. Sự thật đó làm mình tỉnh táo hẳn. Nắm chặt con dao, mình không rời hắn khỏi mắt Saint Dane, và... lùi khỏi nạn nhân. Một giây sau địa ngục như vỡ ra khi tất cả các klee ào vào trong vòng thi đấu. Một thoáng trước khi chuyện đó xảy ra, mình thấy nụ cười tự mãn biến mất trên bộ mặt mèo của Saint Dane. Mình không là sát nhân, và hắn không có cách nào lái mình thành một kẻ sát nhân được.
Một điểm ghi cho mình. Mình vừa hạ Saint Dane trong cuộc chiến nhỏ này.
Sau đó là cảnh vô cùng hỗn loạn. Klee nhảy vào vòng, tức giận vì mình đã làm hỏng cuộc vui của chúng. Chúng xô đẩy nhau. Lông mèo xù lên phẫn nộ khi chúng cự cãi về tiền cá cược. Mình cảm thấy con dao bị rút khỏi tay và một bàn tay lông lá, mạnh mẽ nắm cánh tay mình, kéo ra khỏi đám đông đang tranh cãi. Mình đi theo, mệt tới không muốn làm gì nữa. Con mèo to lớn vừa xô đẩy các klee đang cố níu mình lại, vừa kéo mình theo. Sau cùng khi thoát ra, mình nhìn lên xem vị cứu tinh đó là ai, và thấy...
Kasha.
Một klee gào với Kasha:
-Để nó lại. Nó là của chúng tôi.
Ả mèo quay ngoắt lại thủ thế, nạt lại:
-Đừng hòng! Durgen không có quyền bán nó.
Một klee khác hét:
-Thế còn tiền? Tụi này đã trả cho anh ấy rồi.
-Các anh giữ nó thế là đủ rồi. Nó đã đấu cho các anh một trận quá hay. Nó không mắc nợ gì nữa.
-Nhưng nó không gϊếŧ con gar kia. Trận đấu chưa kết thúc.
Kasha tiến lên một bước, giọng đầy thách thức:
-Trận đấu đã kết thúc. Trừ khi các anh muốn vào vòng đấu với tôi.
Các klee bối rối nhìn nhau. Chẳng ai muốn kiếm chuyện với Kasha.
Một klee lên tiếng:
-Durgen sẽ không thích chuyện này đâu.
Kasha mỉa mai ngay:
-Anh tưởng tôi quan tâm à?
Đám klee nhún vai tản ra. Một tên cố nói:
-Chỉ là cho cô biết vậy thôi.
Khi biết chắc bọn chúng không đuổi theo mình nữa, Kasha nhìn mình, hỏi:
-Không sao chứ?
-Còn sống. Cô đã ở đâu vậy?
-Cái gì? Cậu còn chưa cám ơn cứu mạng đó.
-Cám ơn. Cô đã đi đâu?
-Cậu cần ăn đã. Theo tôi.
Cô ta đưa sợi xích lên để mình luồn tay vào. Vừa bước đi mình vừa bảo:
-Chẳng may mắn gì hơn.
Kasha không cãi lại, lẳng lặng buông sợi dây và hai đứa mình đi bên nhau, trở lại nhà cô. Mình đói, yếu, hai chân lảo đảo, nhưng không thành vấn đề. Mình đã tự do và không phải gϊếŧ một gar để có được điều đó. Theo như mình biết, bị giam vào ngục, bị bỏ đói và bị cư xử tồi tệ, tất cả đều do nhạc trưởng Saint Dane dàn xếp, để bắt mình phải gϊếŧ một gar. Nếu đúng vậy, hắn đã thất bại. Ác mộng đã chấm dứt.
Trên đường đi, mình thấy nhà tù nằm kề ngay bên chuồng zenzen. Xuyên qua khu nhốt thú, mình thấy nhiều loại zenzen khác nhau được nuôi trong một điều kiện khá hơn gar rất nhiều. Lần đầu ra ngoài sau một tháng tù túng, mình cảm thấy Leeandra mới xinh đẹp làm sao. Ôi, thật ra, so sánh với cái hầm nhốt gar đó, thì bất cứ nơi nào cũng diễm lệ tuyệt vời.
Sau cùng Kasha lên tiếng:
-Chúng tôi đã cố giải thoát cậu sớm hơn nhưng không được. Durgen có rất nhiều bạn trong giới luyện thú.
Nghe như một lời tuyên bố hơn là câu xin lỗi. Mình cay đắng:
-Đáng lẽ cô nên cố hơn nữa.
Kasha bộp lại ngay:
-Tôi hả? Quên lý do vì sao cậu bị nhốt vào đó à? Vì tôi đã chọn cứu cậu thay vì một klee. Bây giờ tôi cứu cậu lần thứ hai. Không cám ơn thì chớ, lại còn phê phán sao?
Mình định cãi lại, nhưng thấy chẳng ích gì. Kasha tiếp tục:
-Thậm chí chúng tôi không thể tới gần nơi giam cậu, phải chờ cho tới khi họ đem cậu ra để...
Giọng Kasha trẹo đi. Cô ta không muốn nói ra điều đó. Mình nói giùm luôn:
-Để gϊếŧ. Sao chúng nhốt gar trong một nhà tù như thế? Còn hơn cả tàn bạo.
-Đó không phải là nhà tù. Nhà tù là để cho klee. Cậu ở trong một cái chuồng.
-Là gì cũng được. Nhưng chúng đối xử với gar còn tệ hơn thú vật. Tại sao? Để chúng có được chút trò thể thao đẫm máu sao?
-Không. Gar có nhiều lợi ích.
-Là gì?
-Làm việc để giữ cho guồng máy Leeandra hoạt động, như chùi rửa ống nước, thay đèn pha lên trên cây. Một số gar được những tay luyện thú huấn luyện cho các vòng thi đấu, hay để giúp những klee mù lòa không tự đi lại được. Số khác phục vụ trong nhà như một đầy tớ, hay biểu diễn nhào lộn trong những chương trình giải trí của trẻ em klee. Nếu không có tài năng đặc biệt nào, nhưng dễ thương, gar sẽ được các tay luyện thú tập cho thành những thú cưng rất tuyệt. Gar rất quan trọng tại Leeandra.
-Và một số gϊếŧ lẫn nhau, làm trò vui cho các tay luyện thú, và làm mồi cho tang để bảo vệ những kẻ hái lượm.
Kasha nín lặng. Mình tiếp:
-Tóm lại, gar là nô ɭệ cho klee. Klee đối xử với họ như những sinh vật xài một lần rồi bỏ, làm tất cả những việc dơ bẩn thay klee. Kasha, đó là một sai lầm. Vấn đề là cô biết thế. Lần đầu tới đây, tôi đã thấy cô cứu một gar trong rừng. Cô không quá cứng rắn như cô vẫn làm bộ.
Kasha nhẹ nhàng nói:
-Có nhiều điều tôi không đồng ý. Tôi vẫn thường nhìn vấn đề với mọi khía cạnh.
Cả hai lẳng lặng đi một lúc, rồi mình hỏi:
-Ông Seegen về chưa?
Kasha không trả lời, như vậy là Lữ khách của Eelong vẫn bặt tin. Mình bắt đầu sợ rằng ông ta sẽ không bao giờ trở lại nữa. Điều này cũng có nghĩa tình trạng của mình xoay chuyển qua một hướng hoàn toàn đáng sợ. Suốt chặng đường còn lại, tụi mình không nói thêm lời nào nữa. Mình muốn nổi nóng với Kasha, nhưng chẳng còn hơi sức. Nếu họ đã không thể cứu mình sớm hơn, thì mình phải đành chấp nhận thôi. Hơn nữa mình cảm thấy thanh thản khi trong lòng không giận hờn ai. Trừ Saint Dane, tất nhiên.
Vế tới nhà, Kasha đưa cho mình mấy bộ quần áo sạch (tức giẻ rách nhưng sạch), rồi cho mình được dùng vòi nước trong phòng tắm của cô. Cảm giác thật tuyệt vời khi được tẩy uế hết nhơ nhớp của một tháng qua. Mình cảm thấy như một con rắn lột da. Sạch sẽ rồi, mình nhìn cơ thể đã sút cân cả tấn. Lần đầu tiên trong đời, bụng mình thật sự có sáu múi, không phải vì thon gọn, mà vì không còn mỡ che phủ cơ xương nữa. Trông mình thật... bén, nhưng thấy ghê quá. Mình không dám tự ngắm thêm nữa. Oải quá. Mặc vội bộ “giẻ rách” mới, sạch, mình ra căn phòng chính trong ngôi nhà cây của Kasha.
Mình bàng hoàng xúc động khi thấy, trong lúc mình tắm rửa, Kasha đã làm cho mình một bữa ăn thịnh soạn. Chim quay, những tô đầy ắp trái cây tươi roi rói và những ổ bánh mì tròn vàng rụm. Kasha cảnh cáo:
-Đừng ăn nhanh quá. Bụng cậu chưa quen đâu.
Căng à nha. Mình thì chết đói rồi đây. Mình ngồi xuống, cố hết sức để không biến thành con heo đói, nhưng càng ăn mình càng đói hơn. Mình ăn không kịp thở, chỉ ngừng lại khi phải ợ một tiếng dài, cứ như hơi ợ đi từ ngón chân lên miệng vậy, rồi lại sùm sụp ăn tiếp. Kasha ở trong bếp, để mình được thoải mái thưởng thức bữa ăn. Chỉ một lát sau bụng mình đã đầy ụ. Thực sự mình đâu có ăn được nhiều, vì bao tử mình chắc đã co lại bằng quả óc chó. Vẫn còn đầy thức ăn trên bàn nhưng mình phải đầu hàng. Chỉ có cách ói hết ra, mình mới ăn được tiếp. Nhưng kiểu đó ẹ quá, chưa muốn nói là thô lỗ. Vậy là mình ngồi dựa lưng, thưởng thức cảm giác hoàn toàn no đủ mà đã lâu lắm rồi mình mới có được.
Đứng tại cửa bếp, Kasha nói:
-Tôi lo cho cha tôi quá. Boon và Yorn thay phiên nhau chầu chực tại đường hầm đó trong cây.
-Ống dẫn.
-Họ tin ông sẽ xuất hiện tại đó như một phép lạ. Tôi nghĩ là họ đã quá lạc quan.
Kasha tiến lại, ngồi đối diện mình tại bàn ăn. Lần đầu tiên mình thấy cô ta lưỡng lự, thiếu niềm tin. Kasha cần có lời giải đáp, và mình cảm thấy, sau cùng thì, cô sẵn sàng lắng nghe mình nói. Có thể mình chỉ là một gar hèn kém, nhưng nếu lời nói của mình giúp cô tìm ra chuyện gì xảy ra cho cha cô, cô sẵn lòng nghe.
Mình nói:
-Tin hay không tùy cô. Tôi biết cảm giác của cô lúc này. Vì trước đây đời tôi cũng rất bình thường. Tôi có một gia đình yêu quí, tôi thích ngôi trường tôi học, tôi có những bạn bè tuyệt vời... Tất cả đều gần như hoàn hảo. Nhưng tôi cũng còn có một người cậu. Cậu Press. Một hôm ông tới, và bảo tôi phải rời khỏi nhà, vì có những người cần tôi giúp đỡ. Chẳng bao lâu sau đó, tôi phát hiện ra rằng, đời tôi không bình thường như tôi vẫn tưởng.
-Bây giờ cái ông cậu Press đó ở đâu?
Mình chợt thấy thật sai lầm khi nhắc tới cậu Press, nhưng vẫn phải thành thật trả lời:
-Ông... chết rồi.
Đó là điều cô ta không muốn nghe. Tồ quá đi, Bobby.
Kasha đứng dậy, bồn chồn lui tới. Kỳ lạ là mình không nghe thấy tiếng bước chân cô nện trên sàn. Ôi, cô ta là một con mèo mà.
Kasha mở đầu:
-Tôi không biết phải nói sao cho rành mạch.
-Cô cứ nói đi.
-Được. Tôi bất cần. Thật sự cóc cần. Tất cả những chuyện về Lữ khách, các lãnh địa và những con quỉ độc ác đều nhảm nhí. Nó đã hủy hoại đời cha tôi. Ông luôn được kính nể. Ông sắp được bầu vào Hội Đồng Klee! Nhưng ngay khi phát hiện ra cái đường hầm trong cây đó, ông đã thay đổi. Ông bị cái nhiệm vụ ngớ ngẩn đó ám ảnh. Nó chiếm ngự hết đời ông. Yorn lại còn khuyến khích ông! Tôi đã cố bám sát ông để tìm ra nguyên nhân, nhưng thay vì cho tôi biết lý do, cha tôi lại bảo, sẽ có ngày tôi phải thay thế ông. Tôi nhờ Boon, bạn thân nhất của tôi, nói phải trái với ông. Nhưng thay vì giúp tôi, Boon cũng lại bị cuốn vào cái chuyện hão huyền lố lăng đó. Họ thích thú với những chuyện về các cuộc chiến trên những thế giới khác, trong khi làm ngơ trước khó khăn thật sự của Eelong.
-Đó là khó khăn gì?
-Chúng tôi sắp bị đói. Dân số klee đang tăng trưởng mau chóng. Dân số gar cũng thế. Khả năng sản xuất của chúng tôi cung không đủ cầu. Tất cả đất đai màu mỡ đã bạc màu, vì trồng tỉa quá tải qua nhiều thế hệ. Thậm chí chúng tôi không còn có thể sống ở mức đã quen được hưởng, nói gì đến tăng trưởng. Bữa ăn tôi mới dọn cho cậu, là một bữa tiệc linh đình có thể nuôi sống cả một gia đình klee trong nhiều ngày. Nếu không mau chóng tìm ra cách xoay đổi tình hình này, dân tộc chúng tôi sẽ bị chết đói. Vì vậy, xin lỗi, nếu tôi không quan tâm tới chuyện truy đuổi một con quỉ qua không gian và thời gian, trong khi quê hương tôi đang trên bờ thảm họa.
Mình ôn tồn nói:
-Kasha, đó chính là lý do vì sao cô phải nên lo ngại vì Saint Dane. Hắn tới tất cả các lãnh địa, à... thế giới nào đang mấp mé một giai đoạn khắc nghiệt. Như vụ thiếu hụt lương thực trên Eelong này. Đó là điều rất thích hợp cho mưu đồ của hắn. Hắn sẽ lợi dụng vụ này làm cái cớ, để xúi giục klee gϊếŧ gar. Ngay bây giờ, hắn đang ở trong Hội Đồng Klee, cố thúc đẩy họ rút lại Sắc lệnh Bốn mươi sáu. Làm sao biết được chuyện gì sẽ bắt nguồn từ đó.
Kasha nhìn sững mình:
-Trong Hội Đồng Klee không có gar.
-Là vì hắn đã đội lốt một klee tên là Timber.
Nhưng dù do chính miệng mình nói ra, mình biết Kasha không tin. Khỉ thật, nếu chính mình không từng thấy Saint Dane biến dạng, thì mình cũng sẽ không tin. Mình quyết định đổi đề tài trước khi cô ta không chịu nghe mình nữa.
-Có bao giờ cô nghe đến một thứ gọi là Nước Đen chưa?
Kasha hoài nghi:
-Nước Đen? Cậu nghe ở đâu?
-Mấy gar trong tù. Là vật gì vậy?
-Không phải vật gì, mà là một địa danh.
-Cho tôi biết đi.
-Đó là một chuyện của gar. Tôi không biết nhiều, chỉ nghe gar nói về nó. Đó là một nơi mà tất cả gar sẽ có ngày tới đó như một phần thưởng sau cùng.
-Họ gọi đó là “nhà”.
-Đúng thế. Chúng cần một thứ cho chúng hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn, phải không?
-Giống như đất hứa hay thiên đàng?
-Tôi không biết những thứ đó là gì.
-Không sao. Nhưng nơi đó ở đâu?
Kasha cười mỉa mai:
-Pendragon, nó không có thật. Chỉ là một chuyện hão huyền.
-Ý cô là Nước Đen không thật sự tồn tại?
-Chỉ tồn tại trong tâm trí của gar.
Mình cân nhắc, nên cho Kasha biết tới đâu. Nên nói với cô ta về cái hộp mã não không? Hay điều bí ẩn được gọi là “Mùa Vọng”? Một ngày kia Kasha sẽ trở thành Lữ khách của Eelong, mình phải tin cô, nhưng thời điểm đó chưa tới. Mình tiếp tục, nhưng thận trọng:
-Tôi nghĩ, đám klee gác không cho Nước Đen là chuyện hão huyền đâu. Khi còn trong phòng giam, một gar vừa định nói về Nước Đen, thì một klee xông vào, kéo gar đó tới các điều tra viên.
Kasha đứng phắt lại như vừa nghe một tin lạ thường:
-Một klee đưa một gar tới điều tra viên để thẩm vấn về Nước Đen? Vô lý.
-Các điều tra viên là ai?
-Đó là đoàn cảnh sát an ninh. Họ tra vấn tất cả những kẻ nào bị nghi ngờ có hành động đe dọa tới nền an ninh. Nếu cậu nghĩ mấy tay luyện thú là tàn bạo, cậu nên gặp các điều tra viên. Họ rất ác. Tôi chưa bao giờ đồng ý với những phương pháp của họ. Nhưng họ không tra vấn gar.
-Bây giờ thì có đấy. Họ muốn biết về Nước Đen.
Kasha trầm ngâm trước lời nói của mình. Cô chẳng hiểu gì về chuyện này. Mình thì lại còn không hiểu hơn. Nhưng mình bắt đầu đánh hơi thấy một điều nguy hiểm đang trút xuống, và điều đó có hơi hướm cá biệt của Saint Dane.
Từ bên ngoài vang lên tiếng gọi:
-Kasha!
Một lúc sau, Boon bước vào phòng. Kasha kêu lên:
-Boon, mình giải thoát được Pendragon rồi.
Thấy mình, nhưng Boon không tỏ chút mừng rỡ vì mình thoát nạn. Đó không phải là tích cách của Boon. Chỉ mới quen biết nó một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ lâu để mình biết, hẳn có chuyện không lành. Nó chậm chạp bước vào phòng, mắt không nhìn ai. Kasha hỏi:
-Chuyện gì vậy? Cậu bệnh à?
Boon ngồi xuống, lom lom nhìn mặt bàn, và... nó đang khóc.
Kasha gầm lên:
-Boon! Chuyện gì vậy?
Boon nhìn mình. Nó có vẻ sợ hãi và hơi hoang mang. Mình không hiểu vì sao, nhưng vừa nhìn vào mắt nó, mình hiểu ngay điều gì đang làm nó khổ tâm. Có thể vì, tin nó mới có được là điều không thể nào tránh khỏi. Đó là... chuyện phải thế thôi. Mong sao mình lầm, nhưng chỉ vừa nhìn nó, mình biết đã không lầm. Mình gật đầu khích lệ và để cho nó biết là mình đã hiểu. Boon quay sang nhìn Kasha. Đôi mắt cô mở lớn, hau háu chờ câu trả lời.
Giọng đứt quãng, Boon nói:
-Kasha... mình... mình đã tìm thấy ông Seegen.
Kasha mừng rỡ:
-Thật hả? Cha mình đâu?
-Ông... chết rồi.
Nó không cần phải nói thêm lời nào nữa. Mọi chi tiết sẽ được biết tới sau. Tất cả đều sẽ rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng sự thật quá hiển nhiên mà mình đang đối mặt.
Seegen đã chết.
Kasha là Lữ khách của Eelong.