Chương 23
NHẬT KÍ # 12
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Nhìn lại năm kỳ lạ vừa qua, mình cảm thấy như đã trải qua hai “bước ngoặt” to lớn của riêng mình.
Thứ nhất, là khi mình bị hút vào ống dẫn lần đầu. Đó là khi mình nhận ra qui luật của vũ trụ không hoàn toàn chính xác như mình vẫn tưởng. Từ đó mình đã phải phấn đấu, để luôn giữ cho đầu ngoi trên mặt đại dương hãi hùng của thế giới Lữ khách.
Bước ngoặt thứ hai đến từ thư viện trên Trái Đất Thứ Ba. Cho đến lúc đó, ý nghĩ toàn thể một lãnh địa rơi vào hỗn loạn thật sự chẳng có nghĩa gì với mình. Tất cả chỉ là lý thuyết. Nhưng khi thấy hình ảnh những gì Saint Dane âm mưu gây ra cho các lãnh địa của Trái Đất thì… Trời ơi! Mọi chuyện bỗng rõ ràng, Saint Dane phải bị chặn đứng, bây giờ và mãi mãi. Không còn gì phải bàn cãi nữa.
Trước đó, mình hiểu biết bằng trí óc. Bây giờ, mình hiểu bằng con tim.
Những người duy nhất có thể chấm dứt chiến dịch độc địa của hắn, chính là Lữ khách. Phải chi tụi mình thuộc dòng giống của những siêu anh hùng bất khả chiến bại, với sức mạnh vượt xa người bình thường. Nhưng tụi mình không phải siêu nhân. Không ai có thể nhận ra nhóm người lạ lùng tụi mình, chỉ vì tất cả tụi mình rất đỗi bình thường. Thật đáng sợ khi nghĩ rằng, lực lượng duy nhất đang cố gắng ngăn chặn Saint Dane tàn phá Halla lại chỉ là một nhóm người quá bình thường.
Đáng sợ hơn nữa, khi biết rằng mình là một trong số những người đó.
Khi thấy những hình ảnh khủng khϊếp trên Trái Đất của Saint Dane, trong mình đã có sự thay đổi. Thật khó diễn thành lời. Vì chính mình cũng chưa chắc hiểu được thay đổi đó là gì. Giận dữ? Căm phẫn? Sợ hãi? Chắc phải gọi điều đó là sợ hãi. Nhưng thấu suốt tội ác của Saint Dane, mình biết sẽ không thể thoát ra khỏi chuyện này được nữa. Không biết việc mình dấn thân vào cuộc truy tìm này là đúng hay sai. Chỉ biết rằng hiện nay mình đang có mặt tại đây và việc ấy không thể thay đổi được nữa. Ngăn chặn Saint Dane là chuyện của mình và bằng hữu Lữ khách. Tụi mình đã vào vị trí. Bây giờ mình đã chấp nhận. Mình không thích, nhưng chấp nhận.
Viết ra những dòng này để hai bạn biết mình nghĩ gì và cũng để cắt nghĩa mấy chuyện mình vừa làm trong những ngày qua. Phải nói ngay là mình đã làm hỏng chuyện. Quá tệ! Nhưng vấn đề là, mình không chắc nếu phải làm lại tất cả, mình sẽ không bị sai lầm y như vậy nữa. Chính điều đó đang làm mình thật sự bối rối. Saint Dane phải bị hạ. Một phần trách nhiệm đó thuộc về mình. Nhưng sau những gì xảy ra cho Hindenburg, mình không biết có khả năng hoàn thành công việc hay không.
Những sự kiện thật sự xảy ra trong ngày 6 tháng Năm năm 1937 sẽ không bao giờ được tường thuật lại trên bất kỳ tờ báo nào. Cũng sẽ không được ghi vào lịch sử. Những sự kiện đó chỉ nằm trong nhật kí của Lữ khách chúng mình thôi.
Và đây là những gì đã xảy ra.
Đó là một ngày tháng Năm lạnh lẽo và ảm đạm. Mây vần vũ, mưa như trút nước, sấm chớp rầm rầm. Hindenburg dự tính tới New Jersey vào sáng sớm, nhưng thời tiết xấu đã làm nó phải bay quanh khu vực New York gần hết ngày. Cho đến lúc này, lịch sử vẫn trôi theo dòng đã định.
Toàn thể đất trời như toát ra một điềm gở. Không biết đó là vì thời tiết, hay vì mình đã được biết những gì sắp xảy ra. Nhưng dù bởi nguyên nhân nào, không khí thật căng thẳng.
Ông Gunny và mình cố gắng về khách sạn bằng mọi cách nhanh chóng nhất.
Nhưng khi bước vào phòng của tụi mình trên lầu sáu, mọi sự bắt đầu xổ tung ra. Spader đã đi rồi. Anh ta để lại một thư ngắn:
Ông Gunny và Pendragon,
Tôi đang viết thư này vào buổi sáng 6 tháng Năm. Thấy hai người không về kịp, tôi đinh ninh chúng ta đã thất bại rồi. Nhưng rồi nghe phát thanh nói Hindenburg bị trì hoãn, xin lỗi, tôi không thể chờ đợi hai người thêm được nữa. Tôi sẽ tự tới New Jersey. Đã tìm hiểu cách đi xe buýt, nên tôi sẽ đi được một mình. Tôi thề sẽ làm mọi cách có thể để cứu khinh khí cầu khỏi bị phá hủy.
Hô hây hô,
Spader.
Tức giận ném lá thư xuống, mình la lên:
- Anh ta trên đường tới New Jersey rồi. Cháu đã biết là phải luôn ở sát bên nhau mà.
Ông Gunny trấn an:
- Còn sớm. Chúng ta vẫn còn cả một ngày để tính toán công việc.
- Còn sớm ư! Nhưng ông biết như vậy có nghĩa gì không? Là Max Rose đã biết về kế hoạch của Winn Farrow. Spader đã cho hắn ta biết, ông nhớ không? Lịch sử bị thay đổi rồi. Màn một. Bây giờ Spader hành động một mình. Anh ta cũng sẽ đi tìm Winn Farrow để ngăn chặn hắn. Màn hai. Chúng ta phải ngăn chặn cả Max Rose và Spader.
- Còn nhiều điều có thể xảy ra trước màn ba. Ta nghĩ, việc đầu tiên là chúng ta cần tới gặp Max Rose ngay.
- Để làm gì?
- Hắn tin cháu. Có thể chúng ta sẽ khám phá được kế hoạch chặn đứng Winn Farrow của hắn.
Đúng. Có lý. Ít ra còn có một người suy nghĩ tỉnh táo. Kẻ đó chẳng bao giờ là mình. Ông Gunny nói tiếp:
- Cố gắng tìm hiểu càng nhiều càng tốt. Sau đó lấy xe của ông quản lý Caplesmith, chúng ta tới New Jersey. May ra gặp Spader tại đó.
Mình gật gù: Kế hoạch này nghe cũng hay hay.
Ông Gunny hỏi:
- Sao vậy? Cháu ổn chứ?
- Vâng. Cháu ổn.
Nhịp tim mình đang tụt xuống từ ba trăm nhịp một phút.
- Có một người khôn ngoan đã nói: cách duy nhất để nắm bắt cơ hội là chúng ta phải tập trung tư tưởng và cùng nhau tìm ra cách giải quyết.
Mình toác miệng cười:
- Cháu đã nói câu đó.
Ông Gunny giả bộ ngạc nhiên:
- Cháu nói thật sao, chú lùn? Ta nhớ là đã nghe ở đâu đó mà.
- OK, cháu hiểu rồi. Cháu tập trung lại để cùng ông hành động rồi đây.
Mình và ông Gunny dùng thang máy lên lầu ba mươi để gặp Max Rose. Chưa biết phải nói gì với hắn, nhưng rõ ràng là phải bắt đầu từ nơi này. Thôi được, lên tới đó sẽ liệu đường xoay trở. Vừa vào thang máy, Dewey đã cuống quít hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Gunny hỏi lại:
- Cháu nói vậy là sao?
- Mọi người tấp nập ra vào lầu thượng suốt ngày. Max Rose sắp dọn khỏi đây à?
Mình và ông Gunny nhìn nhau. Dù kế hoạch ngăn chặn Winn Farrow là gì, nó đã khởi động rồi. Tới nơi, mình và ông Gunny nhảy ra khỏi thang máy. Như thường lệ, Dewey sập vội cửa, cứ như cậu ta nghĩ căn nhà có ma ám vậy.
Vừa bước vào tiền sảnh, mình đã thấy có điều khác lạ. Hai gã cô hồn giữ an ninh đã biến mất. Không có ai bảo vệ Max Rose. Chạy tới cửa, mình và ông Gunny đứng lại thở để không lộ vẻ đang quá hồi hộp, rồi mới bấm chuông. Không ai trả lời. Bấm lần hai vẫn không có ai ra mở cửa. Lúc đó ông Gunny mới nhận ra cửa không đóng. Ông đẩy nhẹ bằng ngón tay, cánh cửa hé mở.
- Xin chào. Đội trưởng phục vụ đây!
Không tiếng trả lời. Vào trong, mình thấy không có gì khác lạ, trừ một điều là chẳng thấy bóng dáng một người nào.
- Xin chào.
Ông Gunny lại lên tiếng. Hoàn toàn im lặng. Mình hỏi:
- Ông có ngửi thấy mùi gì không?
Hít một hơi, ông nói:
- Khói.
Cả hai nhìn quanh, nhưng ông Gunny phát hiện ra trước. Khói đang tỏa ra từ dưới chân cửa văn phòng của Max Rose. Mình và ông chạy lại mở tung cửa. Khói cuồn cuộn bốc ra. Căn phòng đang cháy.
- Ta đi lấy vòi.
Ông Gunny kêu lên, rồi chạy ra hành lang. Một giây sau ông trở lại, kéo theo một vòi cứu hỏa nặng cᏂị©Ꮒ:
- Bobby, đi mở nước đi!
- Đừng đóng cửa. Nó sẽ khóa tự động đó.
Mình la lên dặn ông, rồi chạy ra tiền sảnh, theo đường ống tới nơi mở van nước. Mình mở van, sợi ống im lìm bật dậy. Mình chạy trở lại vừa kịp thấy ông Gunny đang dập lửa một cách rất thành thạo. Từng cuộn khói tuôn ra khỏi cửa khi ông xối nước lên ngọn lửa. Mấy giây sau lửa đã bị dập tắt.
Ông Gunny bảo:
- Ổn rồi, tắt nước đi.
Mình chạy ra tắt nước, rồi trở lại văn phòng. Một đống lộn xộn kinh khủng, trông như bên trong một cái lò nướng. Mùi cũng rất khϊếp. May là tất cả thiệt hại chỉ gói gọn trong một phòng. Chỉ cần thêm vài giây nữa thôi là lửa sẽ lan rộng ra ngoài.
Đá mấy thùng rác đầy tro giấy và nước, ông Gunny lẩm bẩm:
- Vụ cháy này có chủ tâm. Chắc là để thủ tiêu tang chứng.
Mình thấy tủ hồ sơ trống trơn, để ngỏ. Ngăn kéo bàn cũng không có gì. Max Rose đã bôi xóa dấu vết. Tất cả giấy tờ trong phòng này đã thành than. Không còn chút bằng cớ nào về mối quan hệ của hắn với mạng lưới gián điệp hay đảng Quốc xã.
Mình bảo:
- Cháu nghĩ, chúng đã bỏ đi hết rồi.
- Chắc vậy, nhưng cũng phải kiểm tra một lượt coi.
Ra khỏi căn phòng đầy tro ướt sũng, mình và ông Gunny kiểm tra tầng thượng. Các phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp… không những không một bóng người, mà tất cả mọi ngăn kéo đều trống rỗng. Rõ ràng Max Rose đã “dời đô” và dọn đi. Mình biết hắn đi đâu. Hắn có cuộc hẹn hò với một quả khinh khí cầu.
Sau cùng mình và ông Gunny lục soát tới phòng khách lớn, nơi mình đã phục vụ bữa ăn trưa cho Max Rose và tên Quốc xã Ludwig Zell. Tại đây cũng không có ai.
Ông Gunny bảo:
- Ở đây chỉ phí thêm thì giờ vô ích. Chúng ta lấy xe của Caplesmith, để tới…
Một tiếng động làm mình dựng tóc gáy. Đó là tiếng vỗ tay liên tục. Vậy là trên tầng thượng này còn có người. Mình và ông Gunny nhìn nhau, rồi cũng từ từ quay về hướng cửa. Đang đứng đó, yêu kiều như mọi khi, chính là Esther Amaden. Bạn bè gọi ả là Harlow. Kẻ thù gọi ả là Saint Dant. Ả đang vỗ tay tán thưởng với vẻ giễu cợt. Mụ đàn bà ma quái khoái trá nhỏ nhẹ:
- Xin chúc mừng. Ta đoán, sau cùng thì các ngươi đã giải được câu đố khó rồi đó.
Mình đốp lại ngay:
- Ít nhất cũng làm mi có gan lộ diện.
Người đàn bà đẹp khép cánh cửa lại sau lưng. Gunny nhìn mình đầy thắc mắc. Ông khó mà tin nổi ngôi sao màn bạc lộng lẫy kia lại có thể là Lữ khách quỉ sứ sắp sửa làm ba lãnh địa thành tro bụi. Nhưng mình biết rõ, vì đã từng thấy trước đây.
Ả nhoẻn cười, nói:
- Thích thì chiều, Pendragon.
Esther Amaden bắt đầu biến dạng như mình đã thấy quá nhiều lần. Thân hình ả biến thành một chất lỏng khi ả thoát khỏi hình ảnh nữ ca sĩ yêu kiều. Thân hình đó cao dần đến hơn hai mét. Màu da hồng hào trở thành trắng bệch như xác chết. Mái tóc ngắn đen huyền dài ra thành cái bờm dài màu xám. Chiếc áo choàng lụa biến thành bộ áo đen, và như mình đã viết trước đây, trông đầy hơi hướm châu Á. Bước thay đổi cuối cùng bao giờ cũng là điều kinh khϊếp nhất. Chính là đôi mắt. Đôi mắt dịu dàng, mơ mộng của Harlow bỗng sắc như dao. Đôi mắt xanh lạnh lẽo ngùn ngụt hận thù của… Saint Dane.
Mình cảm thấy sự kinh ngạc và khϊếp đảm của Gunny. Ông giật lùi một bước. Đây là lần đầu tiên ông chứng kiến sự thay hình đổi dạng này. Đây cũng là lần đầu ông thấy hình dáng thật của Saint Dane.
Nở nụ cười nhăn nhúm, hắn rít lên:
- Khá hơn hả? Thật sự chúng ta ít có thời gian gần nhau, phải không, Pendragon?
Phải vận dụng hết ý chí mình mới không gào thành tiếng.