Chương 1-1: Mở đầu
Dịch: ShononTBiên: pastelxduckPhòng thí nghiệm, năm 2001.Đêm khuya trong phòng thí nghiệm. Ánh sáng từ những bóng đèn do chính phủ cung cấp rọi xuống nền gạch chống tĩnh điện trắng muốt. Một chiếc máy ly tâm đang quay vo vo đều đặn trên chiếc bàn làm việc ở góc. Tiến sĩ Bucur ngồi tại chiếc bàn phía đối diện. Ông đang tập trung cao độ vào việc xem xét mẫu máu của khoảng hai mươi đối tượng để so sánh và đối chiếu tác động của những phương pháp điều trị khác nhau.
“Sự tiến hóa như thế nào rồi?”
“Gah Jeez! Đừng có mà cứ lén hù tôi như thế nữa!” Tiến sĩ Bucur nói “Tôi đang quan sát mẫu vật mới nhất.”
“Trông nó ra sao? Có thấy gì thú vị không?”
“Tôi để ý thấy mẫu số 8613 và 8893 đều có sự tăng trưởng gen ổn định hơn.”
“Cái mà có pha với ADN của động vật ấy hả?”
“Đúng vậy. 8613 là ADN là Felis Domesticus và 8893 là Oryctolagus cuniculus.”
“Mèo nhà và thỏ?!”
“Chỉ có 2 mẫu đó là tôi thấy có tính ổn định, nhưng có thể sẽ có thêm. Tôi đã thức cả đêm để quan sát tất cả các mẫu được bổ sung ADN động vật, khoảng 260 cái rồi. Còn khoảng 400 cái khác, ông muốn tham gia không?”
“Để tôi xem nào.” Người đàn ông cao một cách lạ thường ngồi xuống và nhìn vào lăng kính. Ông xem xét những tế bào trên tiêu bản trong vòng 5 phút trước khi đứng thẳng dậy và lườm Tiến sĩ Bucur. “Ông đang lừa tôi đấy à! Đó chỉ là những mẫu ADN thông thường. Chúng chưa được xử lý gì cả!”
“Tôi đảm bảo với ông, chúng đã được xử lý rồi!”
“Được thôi, cứ cho là tôi tin ông, và chúng đã được xử lý. Vậy việc điều trị có tác dụng không?”
“Tốt hơn ông tưởng đấy.”
“Nói thử xem.”
“Tôi đã kiểm nghiệm với 7 loại ung thư, 9 loại bệnh bao gồm cả AIDS và thủy đậu. Tất cả đều có chung một kết quả: nó sẽ làm yếu đi tế bào con người trong một thời gian ngắn, nhưng chúng sẽ hồi phục lại hoàn toàn chỉ trong vòng vài phút.”
“Ông có nhìn nhầm thời gian không?”
“Tất nhiên ông muốn thì cứ tự mình xem đi.”
Một lần nữa người đàn ông cao lại tiến đến gần màn hình trong khi Tiến sĩ Bucur đang cho chiếu từng phân đoạn tiến hóa. Sau hai phân đoạn đầu, ông ta dừng lại, kéo chiếc ghế đẩu rồi ngồi chăm chú xem từng phản ứng. Giống như những gì Tiến sĩ Bucur đã nói, chúng sẽ yếu đi trong một lát và hồi phục hoàn toàn. Ở một vài căn bệnh, ông có thể nói rằng đã có phản ứng xảy ra. Sau khi đã được thỏa mãn, ông ta đứng lên và đi qua đi lại trong căn phòng với biểu cảm kinh ngạc đến lặng người trên khuôn mặt. Trong khi đó, Tiến sĩ Bucur vẫn giữ nụ cười rộng đến tận mang tai.
“Đấy chưa phải là tất cả. Đó còn là dấu hiệu cho khả năng phục hồi vết thương nhanh chóng.”
“Định nghĩa từ ‘nhanh chóng’.”
“Nhanh gấp 10 lần tế bào thông thường.”
“Thật tuyệt vời!” người đàn ông cao nói. “Chúng ta phải thông báo cho hội đồng quản trị. Chắc chắn bọn họ sẽ đều muốn biết.”
“Không! Chúng ta không thể cho họ biết.”
“Ý ông là sao? Việc này đã chứng minh được giả thuyết của ông, họ sẽ cung cấp thêm kinh phí.”
“Đúng là chúng ta sẽ có thêm nhiều tiền tài trợ, nhưng nó không đáng. Họ sẽ bán công trình nghiên cứu này cho quân đội và chúng ta sẽ phải làm việc dưới sự kiểm soát một cơ quan chính quyền nào đó.”
“Ông vẫn chưa hiểu đúng vấn đề rồi.”
“Ông nói đúng, bọn họ sẽ qui nghiên cứu của chúng ta là hành động suy đồi đạo đức rồi gạt bỏ chúng ta hoàn toàn.” Tiến sĩ Bucur thở dài. “Họ không sẽ để chúng ta thử nghiệm trên con người đâu.”
“Vậy ta phải làm gì?”
“Tiếp tục nghiên cứu ngoại trừ giữ bí mật việc chúng ta có tới hai bản ghi chép, một bản sẽ chứa dữ liệu thật và nó sẽ được lưu trữ trên ổ cứng mã hóa ngoài của tôi. Cái còn lại sẽ là dữ liệu sai lệch hay khuyết đi dữ liệu chuẩn trên máy tính của phòng thí nghiệm. Một khi họ tin rằng ta đã, đang và sẽ không gặt hái được kết quả gì, họ sẽ cho hủy dự án này. Khi đó chúng ta đã thu thập được thật nhiều mẫu tốt, cũng như là công trình thật sự, và đi thẳng đến miền Bắc.”
“Miền Bắc? Ý ông là Canada?”
“Chính xác, ta có thể xây một phòng thí nghiệm ở đó và bắt đầu thử nghiệm trên con người.”
“Ông đã biết về 8613 và 8893 bao lâu rồi?
“Tôi phát hiện 8893 bốn tháng trước còn 8613 là tuần trước.”
“Điều này thật điên rồ!” Người đàn ông cao cắt lời. “Ông đang yêu cầu tôi giúp ông che giấu một trong những khám phá khoa học vĩ đại nhất trong cả thập kỉ gần đây của lịch sử loài người, và trên hết là giúp ông thực hiện một nghiên cứu không được cho phép trong một cái lều tuyết nào đó ở Canada.”
Tiến sĩ mỉm cười. “Giờ thì ông bắt kịp rồi đấy, nhưng đừng vội lo lắng. Cái lều tuyết sẽ được sưởi ấm.”
Người đàn ông cao nhìn Tiến sĩ và lắc đầu. “Vậy ông muốn tôi làm gì?”