Hôm đó là ngày diễn ra hôn lễ của Lý Duệ-bạn học cao trung (cấp 3) của tôi, tôi là một trong những phụ rể của cậu ấy*. Hồi đó cậu ta là tay anh chị thứ thiệt, biệt danh “thiết thủ”. Thời tôi còn cắt đầu đinh hoặc cạo trọc, cậu ta thì suốt 3 năm nhất quyết kiên trì nuôi tóc dài. Trong những năm trung học, cậu ta chẳng khác nào giống chó săn Afghanistan mắc phải virus bệnh dại; có ai ngờ, cậu ta lại là người kết hôn sớm nhất trong đám chứ. Ngay lúc 26 tuổi cùng với bạn đời đang cười rạng rỡ bước vào “nhà tù” hôn nhân.Hôn lễ nhìn thì nghĩ lãng mạn, thật ra vô cùng phiền phức, nguyên một ngày này chúng tôi xuôi ngược ngang dọc cùng với cậu ta, chạy tới chạy lui, đón dâu mời trà. Ở đám cưới phù rể cũng phải đi chào hỏi, chú rể châm thuốc và rót rượu. Cô dâu và phù dâu gom phong bì đỏ rồi thống kê. Thợ trang điểm chạy theo đôi tân lang tân nương, nghiêng nửa người để trang điểm cho họ. Phần tóc mái của tôi rủ xuống vì mồ hôi, thỉnh thoảng lại phải vuốt lại. Lý Duệ sau khi nói chuyện xong với người chủ trì liền đi tới. Giống một chú chó mang âu phục và giày da, nhét vào tay tôi chai keo vuốt tóc: "Cầm lấy rồi chỉnh đi, nhìn cậu giờ chẳng khác gì ảo thuật gia cả."
“Ừ”. Tôi vui vẻ cầm lấy vuốt lại phần tóc, vừa hỏi: “Không phải ngày xưa cậu cũng để kiểu tóc này à?”
Lý Duệ cười toe toét: “Hồi đó tôi cũng không tao nhã hơn bao nhiêu. Tại chị dâu cậu bảo mới cắt". Cậu ta nhìn sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: Tiểu Lộ, cậu và tiểu Đường ... "
Lỡ tay ấn quá nhiều keo xịt tóc, tôi thở dài: "Lý Duệ, tìm thợ trang điểm mượn cái lược giúp tôi". Tôi dùng tay vuốt tóc che đi nửa khuôn mặt: "Chia tay rồi, vừa tốt nghiệp liền chia tay."
“Ồ” Lý Thụy hơi ngượng ngùng, “Cậu ấy đã nhiều năm như vậy không liên lạc với bọn tôi rồi.”
Tôi cười “Cũng không liên lạc với tôi.”
“ Đúng” Lý Thụy nói, “Tôi đã gửi cho cậu ấy thiệp mời, cậu ấy gửi phúc đáp rồi". “Này, cho tôi mượn cây lược.”
Cậu ta lấy cây lược từ tay tôi: "Cậu sao thế?"
Tôi dường như lại đổ mồ hôi: “Chết tiệt, em ấy nói với cậu trở về mà không nói với tôi.”
Cậu ăn giấm vớ vẩn gì ở chỗ này thế, Lý Duệ nói: "Cậu ấy nói những năm này cậu ấy ở nước ngoài."
“Cái này tôi biết. Em ấy nói em ấy sẽ trở về à?”
Lý Duệ: "Cậu ấy bảo sẽ cố hết sức.”
Tôi nói: "Có chắc không đấy!"
"Tiểu Lộ" Lý Duệ xích lại gần, hạ giọng xuống, giống như đang nói về một cuộc chiến khiến người chiến hữu bị thương tật ở chân "Trong bảy tám năm này cậu sống như thế nào?”
"Duệ" Ở phía sau, cô dâu đang gọi cậu ta.
Tôi vẫy tay với Lý Duệ, Lý Duệ lắc đầu nói: “Nếu cậu ấy đến, cậu ấy nên ngồi cùng bàn với bạn học cấp ba.” Sau đó cậu ta chạy đi.
Lúc đầu, tôi lo cậu ta lên sân khấu sẽ căng thẳng rồi làm những việc như gọi bố vợ là đại ca. Kết quả là cậu ta đã bật khóc ngay khi cầm micro: "Cuối cùng thì tôi cũng kết hôn rồi..."
Cô dâu đứng bên cạnh cậu cười, hai người anh em tốt ôm lấy vai cậu: "Anh Duệ, chúc mừng ngày vui của hai người."
Cậu ta tay nắm tay cô dâu, lắp bắp: "Tôi Tôi phấn khích quá..."
Nhóm chúng tôi ở bên dưới ồn ào cầm điện thoại quay phim chụp hình, đúng lúc âm nhạc kịp thời che dấu tiếng khóc nức nở của Lý Duệ, tôi lặng lẽ xoay người rời đi trước khi bài hát《My Destiny》vang lên, xuyên qua hàng ghế dành cho khách, bước đến bàn ăn số tám: “Ăn xong hết chưa? Mau đến xem Lý Đại Duệ đi, tiểu tử đó đang thút thít đợi gả đi kìa.”
Bàn số tám tụ họp những bạn học cấp ba của chúng tôi, Vu Tư Hải thích thú nói: “Nghe thấy rồi, tiếng nhạc cũng không áp nổi — cậu không phải là phụ rể à, chạy tới bàn này làm gì?”
“Theo chân bọn họ cả một ngày rồi, giờ phải gặp các cậu chứ.” Tôi nói.
“YO!” một bạn nữ cùng thành phố với tôi vỗ tay rồi cười nói, “ Đại tác gia tới rồi kìa.”
Tôi nói: “Do mỗi ngày đều ngồi trong nhà thôi.”
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng thở phào, rốt cuộc thì em ấy cũng không đến. Tám năm qua, nhóm bạn cũ thời thiếu niên này ngoại trừ có vài nam sinh phát tướng, nữ sinh thêm một lớp trang điểm, ai nấy đều ăn diện đẹp đẽ thì không có gì thay đổi quá lớn, nhìn thoáng qua vẫn nhận ra nét ngây ngô từng có trên mỗi gương mặt ấy. Đặc biệt là Vu Tư Hải, ngay cả kiểu dáng kính cũng không khác nhiều lắm, hắn nhét hạt dưa vào tay tôi và nói: “Nhanh cút đi, lát nữa bên kia lại có người gọi cậu.”
“Không sao.” tôi nói: “Sau khi tốt nghiệp, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau? Cậu còn nhớ không?”
“F*** your suit” Vu Tư Hải nói: “Năm ngoái cậu về đây ăn tết bọn mình còn chơi game suốt cả buổi chiều.”
“À,” Có người vui vẻ nói: “Hai người là Ngưu Lang Chức Nữ một năm mới gặp gặp nhau một lần mà.”
“Đây là..." Tôi đặt khuỷu tay lên vai Tư Hải: “Thằng này là Ngưu Lang chăn bò nổi tiếng gần xa đó.”
Vu Tư Hải nói: “Cậu mẹ nó...”
Hắn đột nhiên khựng lại, tôi nói: “Làm sao, không mắng tôi nữa à, khó chịu ghê.”
Khóe miệng Vu Tư Hải run rẩy một chút, nói: “Tiểu Lộ…”
Tôi: “…Vl, cậu không muốn bị đá xuống biển đâu ha.”
“Lộ Hoài.”
Lưng tôi lập tức cứng đờ.
Thật lâu sau, tôi lại nghe được giọng người đang đứng cách tôi không xa kia, thấy tôi không trả lời, người đó lại gọi: "Lộ Hoài."
Vu Tư Hải vừa cười ha ha vừa vỗ vỗ vào cái ghế trống bên cạnh mình: “A, Tiểu Đường đến rồi, còn thiếu mỗi cậu đó, nhanh tới đây ngồi đi.”
Cậu không nhúc nhích. Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu.
Đường Thư Hòa đứng cách tôi một cái bàn, nửa khuôn mặt giấu trong cổ áo gió màu nâu nhạt, khi bắt gặp ánh mắt của tôi, em ấy ngẩng mặt lên, vội vã cười nhẹ.
Nhất thời tôi không biết nên nói cái gì, cả người ngẩn ra. Em ấy gầy đi rồi, những góc cạnh trên gương mặt còn có độ cong dưới cằm ôm sát lấy xương hàm hiện lên vẻ sắc sảo, sắc mặt không được tốt lắm, tám năm trước còn là một thiếu niên môi hồng răng trắng, hiện tại sắc môi có chút trắng bệch, thoạt nhìn nhau bây giờ chỉ còn cảm giác xa cách nhiều năm, nhưng khi em cười, lông mi thon dài khẽ rủ xuống khóe mắt, bộ dáng ấy một chút cũng chưa từng thay đổi, đến thần thái cũng là vẻ nhút nhát sợ sệt, tựa như tám năm ròng rã chỉ vừa thoáng qua, em ấy vẫn đứng trên con đường nhựa dẫn đến căn tin tầng ba, dưới tán cây đinh hương to lớn, nửa khuôn mặt giấu trong cổ áo đồng phục dựng đứng, mỉm cười với tôi.
Vu Tư Hải đứng lên, nói: “Cái kia, tôi ăn gần xong rồi, giờ đi WC tí, Lộ Hoài nếu muốn ăn thì tự đem bát đũa tới ha.”
Tôi: “…Cậu mẹ nó hai chuyện này ghép vô một câu được à.”
Vu Tư Hải hiệp can nghĩa đảm cười lớn, không nói lời nào liền bỏ chạy, nhường lại vị trí đó cho tôi. Trong lòng tôi vừa ôm quyền muốn dí vào hắn vừa từ từ ngồi xuống. Đường Thư Hòa ngồi bên cạnh tôi. Có lẽ sự ngượng ngùng giữa chúng tôi quá rõ ràng, nhất thời cả bàn đều cứng đờ không nói được gì, tôi cười cười, quay đi tìm người phụ họa: “Lâu lắm rồi không gặp cậu. Từ nước ngoài trở về một chuyến đúng là không dễ dàng.”
Đường Thư Hòa gật đầu rồi quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt tôi, nghiêm túc bồi thêm một câu: “Ừm, đã trở về.”
Tôi nghẹn họng, có bạn nữ đối diện nói: “Đồng chí Tiểu Đường mấy năm nay ở nước ngoài làm gì vậy? “
Đường Thư Hòa nói: “Nghiên cứu, dạy học.”
À, dạy học, rất tốt.
“Ồ” cô nàng vui vẻ nói: “Phần tử trí thức cấp cao nha, Đường giáo sư.”
Đường Thư Hòa cúi đầu, xấu hổ cười, có người lại hỏi: “Lần này trở về có thể ở lại bao lâu?”
Đường Thư Hòa dừng một chút, nói: “Không đi nữa.”
Tôi không nhịn được lặp lại: “Không đi nữa?”
Đường Thư Hòa ừ một tiếng, nhìn tôi khẳng định: “Sẽ không đi nữa.”
Tôi sờ mũi, nói: “Đã quyết định ở đâu chưa?”
Đường Thư Hòa nói: “Tôi… Tôi đã ổn định xong rồi. Ở thành phố X luôn, cũng dạy ở đại học X.”
Tôi nói: “A… Thật là trùng hợp, haha, chúng ta ở cùng một thành phố.”
Đường Thư Hòa cúi đầu cười cười: “Ừ.”
Tôi đã lén bỏ đi khá lâu nên một phụ rể khác đến gọi: “Lộ Hoài!”
Đường Thư Hòa đột nhiên ngẩng đầu, tôi mỉm cười đứng dậy, dư quang thoáng vẫn còn hiện rõ hoa văn trên áo gió màu nâu nhạt của em ấy, tôi nói: “Vậy nhé, bên kia gọi tôi rồi.”
Tôi lùi về sau một bước, đẩy cái ghế dựa chỗ Vu Tư Hải vào, hàng mi rủ xuống của Đường Thư Hòa đột nhiên run rẩy, bỗng cậu chàng túm chặt tay áo tôi, nhỏ giọng nói: “Lộ Hoài… Cho tôi cách thức để liên lạc đi.”
Tôi thoáng sửng sốt, nói: “Được rồi. Cậu quét WeChat của tôi ha, số điện thoại của tôi vẫn chưa đổi, cậu, cậu còn nhớ số điện thoại của tôi không?”
Em gật đầu, cúi đầu quét mã WeChat. Tôi nhìn mái tóc đen nhánh kia, nhịn không được nói một câu: “Số WeChat này, thực ra tôi đã từng gửi cho cậu rồi.”
Tay Đường Thư Hòa dừng lại, sau một lúc lâu, nói: “…Khi nào.”
Tôi thở dài: “Bốn năm trước.”
Đường Thư Hòa siết chặt di động, lộ ra chút thần sắc quẫn bách quen thuộc: “Tôi…”
Tôi không rõ em ấy có gì phải quẫn bách, là em rời khỏi tôi trước, dù không trở về tôi cũng không sao, tôi cười cười hòa giải: “Đổi số điện thoại rồi à?”
Em nói: “Ừm.” Tôi đứng nhìn em ấy viết thông tin của mình vào phần liên lạc, đường A1, Mặc dù nó trông giống như số ghi trên biển báo ở trạm dừng xe buýt, nhưng nó xếp tôi ở vị trí đầu tiên trong mục địa chỉ.
Tôi vừa thấy liền giật mình, không rõ cậu chàng làm như vậy là có ý gì. Sau khi gõ xong, cậu ngẩng đầu phát hiện tôi đang nhìn mình, hầu kết trượt lên trượt xuống, nói: “Cậu… Cậu có gì, muốn hỏi tôi sao?”
“Hỏi cái gì?”
Em ấy nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, gọi tôi: “Lộ Hoài.”
Giọng người này lúc nào cũng nhẹ nhàng, vào những khi ồn ào như bây giờ phải đưa tai lại gần mới nghe rõ, tôi cúi xuống hỏi: "Cái gì?"
Tôi nghe thấy tiếng thở dồn dập của em ấy, em đang nâng đôi bàn tay mảnh khảnh vuốt chiếc cốc trên bàn, trong giây lát tôi còn có suy nghĩ rằng em đang véo lên chiếc cổ mảnh mai của mình. Thanh âm của Đường Thư Hòa có chút run run, ngay khi tôi hiểu em định nói gì, tôi mới phát giác nhận ra ngữ khí của em vào thời điểm lúc đó thật sự giống Giang Thành Tử đến trăm ngàn lần, vô số câu nói rất khó quên, không thể nào quên được.
Em nói: “Anh có tin không… Tình yêu là một loại bản năng.”
Tôi ngơ ngẩn, động tác cúi người theo đó cứng đờ, căn bản không nghĩ em ấy sẽ nói ra một câu như vậy, cậu chàng nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đỏ hoe, bàn tay vô thức lay động ly rượu, bởi vì thân ly bị lắc khiến cho chất lỏng bên trong tựa như nổi lên một trận sóng gió mãnh liệt, phía sau có người lại gọi tôi: “Lộ Hoài! Ăn xong nhớ tới chụp ảnh!”
Tôi đồng ý: “Tới đây!”
Tôi cười gượng hai tiếng: “Tự dưng lại nói vậy ... cậu đang làm đề tài nghiên cứu khoa học mới à? Thú vị đấy ... Tôi phải đi trước đây, liên lạc sau.”
Tôi xoay người rời đi, suýt chút nữa vấp phải thảm đỏ trên mặt đất, Lý Duệ thấy tôi liền ôm lấy cánh tay tôi kéo qua, nói: “Có đến à? Tôi vừa thấy Tiểu Đường nhìn theo cậu ở kia.”
Tôi không quay đầu lại, nói: “Phải không?”
Lý Duệ uống có hơi quá chén, cả người đều tràn đầy hương thơm hạnh phúc vì rước được lão bà, đặc biệt hào sảng phất phất tay: “Các cậu dứt khoát làm hòa đi.”
Tôi khựng lại, cười khổ nói: “Năm đó tôi và người ta đoạn tuyệt sạch sẽ như vậy, làm sao có thể quay đầu lại ăn cỏ trên đường cũ nữa chứ.”
“Hừm" Lý Duệ vui vẻ: “Nếu ai đó muốn ăn thì sao?”
“Đã tám năm rồi, đến mì gói còn hết hạn sử dụng không thể ăn được.”
Lý Duệ chép miệng không tiếp lời, ở đằng kia thu xếp xong lại nới: “Tới đây, tới nhanh đi tới chụp ảnh nào.”
Trước sau tôi vẫn không dám quay đầu lại.
Ngày hôm đó là hôn lễ của Lý Duệ, cuối cùng sau tám năm tôi đã gặp lại em trong đám cưới của bạn mình. Mỗi khi nhớ lại lần hội ngộ đặc biệt này, dòng ký ức liền chực trào quay về những năm tháng trong ngôi trường cấp ba, dù đẹp đẽ nhưng quá đỗi ngắn ngủi, trong cái nắng ấm ấp của mặt trời, em đứng dưới tán đinh hương nhìn tôi mỉm cười. Hình ảnh kia đã ăn sâu vào tâm trí tôi từ rất lâu rồi, tám năm nay dù có cố tình phớt lờ thậm chí chôn vùi nó đi, đến nổi chính tôi còn nghĩ mình đã quên, nhưng mỗi khi hạ về, dưới mỗi gốc cây đinh hương sẽ hiện lên bóng dáng người thiếu niên 17-18 tuổi, mà chúng - đều là ảo ảnh.