Chuyển ngữ: Trần
Anh Triển gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tiện tay khoác vai hắn, vỗ vỗ.
Trong buồng, A Trai vẫn ở trên sập, túm lấy bắp đùi trắng nõn của Quan Huệ Lương, bày trò dọa nạt anh. Anh Triển nguýt mắt, gân cổ lên quát: "Xuống ngay cho tao!"
A Trai giật mình, kéo quần lên, bò xuống sập, giương mắt lên như con chó con nhìn gã. Anh Triển chẳng thèm để ý đến hắn, mở danh bạ điện thoại ra, đưa cho Quan Huệ Lương xem: "Số nào?"
Quan Huệ Lương ôm lấy cổ, quỳ trên sập. Vô cùng nhếch nhác, vô cùng đáng thương. Áo sơ mi trắng đã bị lột xuống khỏi người, tựa như một miếng vải rách vắt vẻo sau lưng. Qυầи ɭóŧ cuộn thành một mảnh hẹp dài, tựa như dây thừng siết lấy bắp đùi, lộ ra ƈôи ŧɦịŧ mềm oặt.
Trên cổ anh có một vết siết mảnh. Lôi Tử nhíu mày, nhìn sang A Trai. Hắn đang nút khóa quần, tay đong đưa một sợi dây chuyền vàng. Mặt dây chuyền nhìn khá lạ mắt, hình chúa Giê-su bị đóng trên giá chữ thập.
Sập lớn chốn nông thôn, tấm chăn hoa hòe sặc sỡ, vỏ gối màu hồng nhăn nhúm, một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tóc tai rũ rượi quỳ trên đó. Anh sở hữu gia sản bạc tỷ, đeo tượng chúa Giê-su, mặc qυầи ɭóŧ tam giác như phụ nữ. Những thứ này đều quá sức xa lạ với Lôi Tử, xa lạ đến độ khiến hắn bồn chồn không yên.
Quan Huệ Lương nhìn anh Triển bằng đôi mắt tựa cừu non ấy, cằm nhướn lên, cánh môi run run: "Cô ấy họ Hoa," Ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt anh, tạo thành những cái bóng màu tím nhạt, "Tên là Hoa Hoàn."
"Tên này thú vị ra phết," Anh Triển cười lục tìm danh bạ, kéo đến chữ H, tìm thấy cái tên kia. Không có hình đại diện hay tên gợi nhớ gì cả, trông chẳng khác gì người xa lạ, "Nghe thử giọng phu nhân thần tài xem nào."
Gã nhấn gọi, bật loa ngoài, nhạc chờ là bài "Phấn Son" của Hoắc Tôn. Reo một hồi lâu bên kia mới nhấc máy, câu đầu tiên giọng biếng nhác: "Làm cái gì thế!"
"Cô Quan à," Giọng anh Triển cũng biếng nhác hệt như cô ta, trầm thấp, mang theo điệu cười âm u quái gở, "Ngài Quan đang ở chỗ chúng tôi, đợi chút nhé, để tôi cho anh ta nói chuyện với cô."
Gã đưa điện thoại đến bên miệng Quan Huệ Lương, nhìn anh lăm lăm, ra lệnh: "Nói với vợ mày đi, bảo mày bị bọn tao bắt rồi, không có cơm ăn, quần áo cũng bị lột sạch, chờ ả đến đưa tiền cho mày đấy."
Đầu bên kia lặng thinh. Mấy giây sau, cô ta mới dò hỏi gọi một tiếng: "...Huệ Lương?"
Vẻ mặt Quan Huệ Lương rất phức tạp, tựa như ôm ấp hy vọng, lại như thể tuyệt vọng tột cùng: "Tiểu Hoàn, tôi..."
Anh Triển lấy điện thoại đi, thô lỗ vò rối tóc anh: "Hàng chuẩn chứ nhỉ, cô Quan. Cho cô ba ngày, gom đủ năm mươi triệu tệ," Ý cười trên mặt gã càng lan rộng, thậm chí có phần dữ tợn, "Chớ khóa máy, chớ báo cảnh sát, chớ đăng weibo, phạm một điều thôi thì đợi nhặt xác cho chồng đi."
Gã cúp máy, ném điện thoại cho Lôi Tử, sau đó gọi A Trai: "Đi nào, đi khảo sát địa điểm với anh mày."
Bọn họ đi khảo sát địa điểm giao dịch. Sở trường của anh Triển là lừa đảo chiếm đoạt tài sản, bắt cóc là lần đầu tiên. Những công đoạn mấu chốt thì đều hòm hòm rồi, Lôi Tử tiễn bọn họ ra cửa, lúc quay vào cầm chai nước khoáng – lúc mua mì được cô nhóc trông tiệm cho. Lấy cánh tay đẩy bộ ngực lên, cô nói với hắn, nước suối thôn quê, hơi ngọt đấy.
Xoay cổ tay, vặn nắp chai nước. Lôi Tử đá văng bốt cổ thấp ra, leo lên sập. Quan Huệ Lương vẫn quỳ ở đó, đầu cúi rạp gác lên gối, có thể trông thấy từng đốt xương sống trên lưng nhô lên.
Lôi Tử nắm cằm anh, đã cố gắng dịu dàng hết mức rồi, nhưng Quan Huệ Lương vẫn không ngừng run lẩy bẩy. Trong buồng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng răng của anh va lập cập vào nhau.
"Uống nước." Lôi Tử nhấc bình nước lên, tính dốc vào miệng anh. Quan Huệ Lương lại rũ mắt trốn lui về sau, sợ hắn.
Lôi Tử mất kiên nhẫn, bóp hai bên má anh, dí ngay chai nước lên. Nước khoáng lạnh lẽo tràn ra, men theo khóe miệng chảy xuống cổ, dừng chân ở xương đòn rồi thong thả lướt qua đầṳ ѵú.
"Khụ... Khụ khụ khụ!" Quan Huệ Lương bị sặc. Đã mười hai tiếng anh không có gì bỏ bụng rồi, đói đến nhũn người.
Lôi Tử luồn qua nách xốc anh dậy. Chẳng hiểu nghĩ thế nào, hắn túm lấy chiếc qυầи ɭóŧ quái dị kia, từng chút một duỗi ra rồi kéo lên. Lớp vải mỏng theo độ cong của bắp đùi dần căng lên, trơn nhẵn, đầy đặn, đẹp mắt.
Áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm, lăn lộn bám bụi từ sập gạch. Lôi Tử kéo ra, khép lại trước ngực anh, cài lại từng nút một, từ dưới lên trên. Tay hắn hơi vụng về, cài đến nút cổ, thấy vết siết trên cổ Quan Huệ Lương ửng lên sắc đỏ rực, rạch một đường trên làn da mịn màng.
"Thả tôi ra đi," Quan Huệ Lương đột nhiên nói, "Alipay của tôi có tiền, khoảng một trăm hai mươi vạn tệ."
Alipay, anh Triển đã từng bảo, không an toàn. Lôi Tử lắc đầu: "Tiền mặt, có không? Không có thì im."