- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Part Of Me
- Chương 9: Sao Song Nam
Part Of Me
Chương 9: Sao Song Nam
Mark đứa phía sau, muốn đến chạm vào vai em mình để bày tỏ sự sẽ chia cho nỗi buồn và mất mát Ray đang hứng chịu. Nhưng cậu lại không thể làm điều đó, và chỉ có thể ngồi trên chiếc giường của mình mà im lặng quan sát đứa em trai. Ray đã lầm lì không nói gì cả ngày hôm nay từ khi trở về từ cửa hiệu Rich Perfect của Q Bích, và nỗi đau cậu đang hứng chịu là sự ra đi của Rồng Ray. Nhìn ảnh mờ tan dần vào không khí của Rồng Ray khiến trái tim cậu bé nhói đau lên từng hồi, và những lời cuối cùng, ánh mắt và nụ cười đó lại cứ ám ảnh trong tâm trí Ray mãi không thôi. Cậu co ro ngồi trên chiếc giường thân yêu của mỉnh, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, muốn tìm kiếm cái tong tích còn sót lại khi đã bốc hơi của Rồng Ray hay một điều gì đó. Thỉnh thoảng cậu lại đưa tay sờ nhẹ lên viên đá xanh đeo nơi cổ, chốc chốc lại cúi xuống nhìn để xem còn cái vết mờ hình con rồng trong đó hay không, và dường như cái vết mờ đó cũng đã biến tan theo những gì là của Rồng Ray. Nước mắt cậu bé chạy dài.
Ray chán nản nằm xuống và vẫn với tư thế xoay mặt vào tường, nằm đó mà thổn thức. Mark lo lắng đến phát sốt, hay đúng hơn những gì đang biểu hiện qua con người anh là sự quan tâm của Juu dành cho Rồng Ray đệ lục. Mark nhẹ nhàng đến sát nơi Ray đang nằm, và rụt rè đưa tay, cố lắm anh mới có thể chạm được cái bờ vai run run vì cậu em đang trong tình trạng sụt sùi bởi nước mắt.
“Không một ai không cảm thấy đau trước một sự mất mát. Không ai muốn điều đó cả, thế nhưng khi nó đã xảy rat a nên học cách chấp nhận và kiềm chế nó.” Giọng của Mark sâu lắng, nhịp nhàng từng nhịp như những âm điệu của một khúc nhạc buồn, “Rồng Ray ra đi đó là một sự mất mát, có lẽ nó đôi cả với em. Nhưng với anh thì đó là một nỗi đau còn bội phần hơn những gì em đang cảm giác.” Mark cố ngước mặt lên để ngăn những giọt nước mắt không thể kiềm nén chảy tràn, “Và em biết đó, một phần của linh hồn và thể xác anh đã tan biến đi trong tít tắt…”
“Rồng Ray không chết.” Ray nói lạnh lung trong tiếng sụt sùi vì nước mắt, “Em cảm nhận được vẫn còn sự tồn tại của cậu ấy. Em không biết mình phải làm gì khi cậu ấy ra đi, và giờ đây em lại lung túng với chính em khi không biết mình sẽ là ai. Và hơn thế nữa mình sẽ làm gì nếu không có sự mach bảo của cậu ấy.”
Mark gật đầu tỏ vẻ đồng tình với những cảm xúc đang trào dâng và chảy tràn trong con người của Ray. Anh nằm xuống, ôm choàng lấy người em trai từ phía sau và vẫn nghe từng cậu, hiểu từng cậu và nuốt gọn từng chữ Ray vẫn thốt ra. Mark hôn nhẹ lên mái tóc thơm tho màu lam chìm cảu Ray, hôn lên tai và sau gáy, anh nhắm mắt cố hiểu và chia sẽ nỗi đau của em trai mình.
Ray rồi cũng xoay qua và ôm chầm lấy Mark. Cậu cúi gầm mặt mình vào vòm ngực của người anh trai mà nức nở khóc. “Em vô dụng quá, em chỉ biết đứng nhìn tên ác ôn kia dẫn đường cho Rồng Ray vào cái chết.” cậu nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, “Và em chỉ biết trân mắt ra mà nhìn cậu ấy tan biến.”
Mark càng xiết mạnh hơn vai của Ray, và muốn ôm chặt hơn cái thân xác nhỏ bé này, và muốn bảo về cái tâm hồn đang thổn thức ấy. Nước mắt cũng rơi tràn trên đôi mắt của Mark. Đó dường như là lệ của cảm xúc nơi Juu qua con người của Mark.
Q Bích chăm chú nhìn vào những lá bài mình đang bói trên tấm thảm màu tím xẫm trên chiếc bàn trong suốt tại cửa hang Rich Perfect. Một cái chau mày, lại kèm them một cái lắc đầu đầy khó hiểu, Q Bích đưa ngón trỏ chà lên xuống trên lá bài hình Joker đen.
Tại một nơi khác, nơi căn phòng quen thuộc của Mel, cô cũng đang dùng đôi mắt vô tròng của mình mà quan sát mọi chuyển động đang xảy ra. Cô thở dài buồn bã rồi lại nhìn vào chính mình phản xạ trong gương, chỉ lắc đầu.
Du Chỉ cũng cảm thấy cái việc ấy đang đến gần. Cô mỉm cười quỷ quyệt rồi đưa tay vuốt ve đám lông đen óng của con quạ đang đậu kế bên người.
Phi Á Tiên thấy rỏ sự trở lại của ngọn lửa số phận đã tắt lúc trước. Cô lo lắng ngước nhìn bầu trời đêm đầy tinh tú. Miệng lẩm nhẩm “Đã đến rồi, thời khắc ấy đến rồi.”
Ray nghe thấy tiếng thở dữ dội từ nơi con người của Mark, và cậu cũng cảm nhận được những nhịp đập dồn dập, hối hả phát ra từ ***g ngực anh trai mình, cậu đưa mắt dò xét thái độ của Mark.
“Anh không ổn hả Mark?”
Chỉ mỗi cái lắc đầu, và cậu vẫn cứ ôm lấy Ray như khi nãy, vẫn cứ cố giữ em trai mình như thế, trong vòng tay của mình. “Anh vẫn ổn, thậm chí cảm thấy rất hạnh phúc khi được như thế này.” Cậu mỉm cười nhìn em trai.
Cậu cảm thấy có một sự khác lạ diễn ra nơi đây. Và có một cái gì đó trồi lên ngay phía giữa cậu và anh trai mình. Mặt Ray đỏ bừng khi biết được đó là gì và xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt của Mark.
“Trông em mới có vẻ không ổn.” Và một nụ hôn lướt qua trên đôi má người em trai.
Mark nhẹ nhàng đưa tay cởi từng cút áo trên người của Ray. “Thôi nào, chúng ta không thể…” giọng người em líu ríu và dường như yếu ớt một cách lạ kì, cứ để mặc cho người anh làm cái điều như thế.
“Chúng ta là của nhau, đã từng là như thế, và bây giờ cũng là như thế.” Mark thì thầm và tiếp tục công việc của mình. Và giờ đây anh đã tháo hết những gì trên người cậu em trai, và đang tự làm cho chính mình. Những nụ hôn ướŧ áŧ nồng nàn tiếp tục xuất hiện và nó khiến cho hai người chẳng thể nói gì trong lúc này mà chỉ thể hiện qua những cái bấu, cái xiết chặt, và chỉ như thế. Chiếc lưỡi ma quái của Mark dần dà liếʍ theo dọc vành tai, xuống cổ, ngực và dần đi xâu xuống nữa. Khuôn mặt Ray đỏ bừng và nóng rang, mắt nhắm nghiền và chẳng cho them một chút cảm xúc nào khác.
“Chúng ta tiếp tục chứ?” Mark lo lắng hỏi ray nhẹ nhàng.
Chỉ là một cái gật đầu bản năng và rồi những gì tiếp diễn sau đó của một cặp tình nhân khi yêu nhau phải làm đều đã xảy ra. Mark đi sâu vào trong Ray, cả hai cùng cảm nhận tình yêu và sự hoà hợp của nhau. Hạnh phúc đến trong chốc lát mà cả hai đang nắm giữ. Họ yêu thương và trân trọng những khoảnh khắc này và cố gìn giữ nó bằng những cách mình có thể để níu kéo nó dài lâu mãi mãi. Ngọn lửa đam mê cháy bổng trên cơ thể căng tràn sức sống mãnh liệt này đang bừng lên dữ dội, và cuối cùng Mark căng tràn theo từng nhịp yêu thương trọn vẹn.
Nửa đem tỉnh giấc, Ray lại nhìn anh trai mình đầy vẻ hối lỗi và tự cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, và cũng như tự trách sự yếu mềm đã không thể tự chủ trong một sự việc như thế. Cậu buồn bã nhìn Mark nằm ngủ trong sự hạnh phúc hiển hiện trên khuôn mặt mà lòng đầy đau khổ. “Mình đang làm cái gì thế này, hai đứa là anh em của nhau mà, tại sao mình lại có thể chấp nhận và để cho sự việc đó xảy ra.” Ray vò đầu làm cho tóc mình rồi bù cả lên. Rồi lặng lẽ bước sang giường của Mark mà vùi mặt mình vào chiếc gối. Thời gian trôi đi theo từng nhịp thở cảu Mark, và từng tiếng nhói đau trong trái tim của Ray.
Mark mỉm cười thật tươi khi nhìn thấy Ray vào sang hôm sau, nhưng chỉ nhận lại là một cái thái độ thờ ơ đầy lạnh nhạt. Cậu chạy đến vòng tay qua eo của Ray mà long tràn đây niềm vui.
“Anh cảm thấy đó là điều hạnh phúc nhất mà anh đã mất đi cả suốt một ngàn năm dài đăng đẳng. Anh yêu em Ray!”
Với một hành đồng đầy cương quyết và lạnh lung, Ray từ tốn chối bỏ cái vòng tay ấm áp của Mark và khiến cho anh trai mình chưng hửng.
“Quên cái chuyện của tối qua đi. Một điều sai lầm tệ hại.” Ray lạnh lung trong từ chữ mình nhả ra, và đôi mắt lạnh như tiền bắn sâu và cửa sổ tâm hồn của Mark.
“Anh… anh… cứ nghĩ chúng ta đã trở lại như xưa.”
“Đó chỉ là cái phút yếu long khi em đau khổ về cái chết của Rồng Ray mà thôi.” Cái nhìn ác nghiệt dành riêng cho Mark khiến đối phương phải nhói đau lên từng hồi, “Anh đúng là một kẻ lời dụng cơ hội đầy xấu xa.”
Mark lắp bắp không thành chữ, mắt ngó trân về phía cậu em trai với cái vẻ đầy sửng sốt cho những điều nó vừa thốt ra. Một thái độ đó giờ chưa từng có ở nó, và đó là cái thái độ làm trái tim Juu như tan nát và rỉ máu.
“Anh xin lỗi vì đã làm điều đó khi em đau khổ trước cái chết của Rồng Ray. Nhưng …”
“Đó đã nói lên anh là một kẻ không tôn trọng tình cảm của đối phương, và cái anh muốn chỉ là đam mê thể xác.”
“Anh không có!”
“CÓ!!!!!”
Ray lạnh lung trong từng câu nói, và từng chữ cậu nhả ra chính là những mũi dao nhọn hoắc tặng vào tim Mark những đòn chí tử. Giờ đây khuôn mắt sửng sốt đã biến kinh hoàng bởi những lời nói quá cay nghiệt của Ray, mắt anh ứa lệ, nó không trong suốt mà nhuốm một màu của dòng chảy dung nham.
“Anh biến đi.”
Tiêu Triết Nam mon men đến cạnh Ray vào giờ ra trời của ngày hôm đó. Hắn ngồi kế cạnh, miệng nói huyên thuyên nhưng đôi mắt thì cứ nhìn thẳng vào Mark khi gã biết rằng anh ta đang quan sát cuộc trò chuyện của hai người.
“Quả thật mình rất thích thú với cái việc đi câu cá, và càng tuyệt hơn khi biết cậu cũng có cái sở thích ấy.” Hắn vồ vập phấn khiến và càng ngồi sát hơn vào cạnh Ray.
“Ray, hôm nay chúng ta đi ăn một chút gì trước khi về nhà nhé.” Mark mỉm cười một cách máy móc tới mức đầy tệ hại và anh được đáp trả là một từ “KHÔNG” chắc nịt từ miêện của đứa em trai với lí do, “Hôm nay sau giờ tan học em có hẹn với Triết Nam đi câu cá.”
“Anh cũng thích cái thú vui này, nếu em không phiền anh có thể đi chung không.” Mark tỏ ra cái vẻ thích thú giả tạo đến tệ hại.
“Em rất phiền.”
“Chúng ta mời Mark đi chung đi nào Ray.”
“Tớ sẽ đi với cậu nếu không có anh ấy.” Ray lạnh lung đáp.
“Xin lỗi Mark, hẹn khi khác vậy.” Hắn tỏ vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt chẳng thể giấu được sự vui sướиɠ, hý hửng và đầy thách thức.
Tiếng chuôn báo giờ ra về, và một tên bạn gọi với theo đầy vẻ phấn khích.
“Mark!!! Có một cô bạn xinh đáo để kiếm cậu kìa.”
“Ai vậy?”
“Xin chào Mark. Tớ là Liễu Phi Âu, lớp Pháp hang xóm.” Cô nàng mỉm cười.
“Mình rất vui khi được biết bạn. Mà có chuyện gì không?” Mark tỏ ra thiếu một chút tế nhị trong câu nói.
“Tớ có thể mời cậu đi uống nước không. Chỉ mất khoảng nửa giờ của cậu thôi.”
“Xin lỗi, mình rất muốn, nhưng giờ mình không có tâm trí để bàn chuyện phiếm. Sẽ không một chuyện hay ho nào khiến mình chú tâm vào lúc này cả.”
“Có đấy, chuyện của Ray và Juu.” Cô nàng mỉm cười.
“Cô ta là ai mà biết được cả chuyện về Ray?” Mark nghĩ thầm và nhìn cô nàng người Trung Quốc với một vẻ đầy hoài nghi. Và quyết định được nói ra sau một phút suy nghĩ, cậu đi theo cô gái đó. Đằng xa, Ray chắm chú theo dõi cuộc nói chuyện từ nãy giờ, và bỗng dưng cậu thấy một chút đau đớn và ghen tức trỗi dậy trong long mình khi thấy Mark đi theo cô ta. Toang chạy theo, nhưng cậu bị Triết Nam kéo lại với một nụ cười rạng rỡ trên môi thật vô nghĩa, “Mình đi câu cá nào.”
Café Ách Chuồn là địa điểm mà cô ta chọn. Nó đối diện với Đại học Tổng Hợp và đây đúng là một nơi đầy lí thú cho mọi cuộc trò chuyện ở mọi đề tài.
Không gian thật mát mẽ với khuôn viên rộng rãi đặt ở giữa các gian phòng lạnh nằm bao quanh ở phía ngoài. Và nơi Mark chọn là cái bàn nằm ở một góc trong cái khuôn viên đó. Và giờ đây cậu không chú ý gì đến cách trang trí, bày biện của chủ quán này, bởi não cậu đang tư duy và luôn thắc mắc về cái con người đang ngồi đối diẹn với mình hiện nay.
Cậu không nghĩ ra được một lí do gì giải thích cho cái câu nói lấp lửng khi nãy ngoài việc Mark nghĩ cô ta là một chuyển kiếp của một ai đó. “Nhưng đó là ai? Thù hay Bạn? Và mục đích của cuộc hẹn này là gì?” Mark chăm chăm nhìn vào Phi Âu, và cô ta chỉ với khuôn mặt điềm đạm như lúc vừa mới gặp cho đến bây giờ, không thay đổi.
“Cậu muốn nói gì về mình?”
“Ý mình muốn nói là, cậu hãy cận thận vì …” Đôi mắt bỗng sáng quắc lên, và cô ta nhìn Mark đầy vẻ lo ngại …
Hành trình đến nơi câu không giống với những gì Ray đã bàn với Triết Nam. Hắn chở cậu đến một nơi nào đó kì lạ và dường như cậu chưa từng đặt chân đến đó bao giờ. Và sao một hồi định thần, với kiến thức mình có được từ việc thu nhặt kí ức của Rồng Ray, Ray biết rằng, mình đang bị bao vây bởi một kết giới.
Triết Nam cười nham hiểm và đi tới gần cậu hơn. Mỗi bước đi của hắn làm nháng lên một tia lửa vào sao đó nó bị dập tắt nhanh chóng. Triết Nam từ tốn đi về phía Ray, và cũng từ tốn tháo từng cái cút trên chiếc áo của mình, mắt hắn vẫn chăm chú quan sát đối phương.
Ray bỗng thấy hoảng sợ trước hoàn cảnh như thế này. Cậu không biết ứng phó ra sao khi bị nhốt trong một kết giới, và cái tên bạn của mình thì đang làm một trò điên.
“Chuyện gì đang xảy ra thế. Tôi nghĩ có sự nhẫm lẫn.” Ray lên tiếng, phá vỡ cái bầu không khí ngột ngạt nãy giờ.
“Không có chút nhầm lẫn nào cả.” Hắn nở một nụ cười đầy bí ẩn và dần tiến tới gần hơn, chiếc áo bị vứt vào một góc nào đó.
Ray nhận ra một vết hình xăm một con phượng hoàng thật to suốt một bên ngực và tay trái của Triết Nam, và cậu không biết nó có ý nghĩa gì.
“Thôi nào, không đùa nữa, chuyện này là thế nào. Tôi muốn về nhà.” Ray đề nghị.
“Sẽ không bao giờ có cái chuyện đó xảy ra, nhóc con.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Vậy mày muốn gì?” Ray thay đổi giọng điệu một cách nhanh chóng, trừng mắt nhìn hắn dữ dội.
“Tao sẽ ban cho mày một đặc ân trước khi mày chết. Mày sẽ được làʍ t̠ìиɦ với Khổng Tước Juu đệ ngũ”. Hắn cười man dại.
“TÔI MUỐN NÓI VỚI ANH VỀ SỰ XUẤT HIỆN CỦA KHÔNG TƯỚC JUU ĐỆ NGŨ. HẮN ĐANG ĐE DOẠ CUỘC SỐNG CỦA CẬU VÀ RAY. HẮN THẬT SỰ NGUY HIỂM.” Phi Âu nhìn cậu đầy lo lắng. Và Mark cũng thế, mặc dù cậu không biết Juu đệ ngũ là ai.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Part Of Me
- Chương 9: Sao Song Nam