Những ngày kế tiếp đối với cuộc sống của Ray là chuỗi những ngày bi thảm và kinh khủng. Gặp mặt đấy nhưng không bao giờ một cậu nói nào hé ra trên khuôn mặt của Mark, thế nhưng tim cậu lại nhói lên từng hồi khi ngồi trong bàn ăn, Mark lại tỏ ra đúng là một người anh trai mẫu mực, quan tâm đến em út, nhưng thái độ lại khác khi gặp riêng với Ray.
“Mark, em… em… đã biết lại chuyện của kiếp trước, nhưng… nhưng đó không phải là chúng ta, đó là chuyện giữa Ray và Juu.” Ray nói trong ngập ngừng, và tha thiết nhìn anh trai.
Vẫn không một lời nào được nói ra từ Mark, anh cứ im lặng như một người vô hồn, ngồi đó buồn bả, chẳng them để ý, quan tâm đế bất cứ gì xung quanh, kể cả Ray.
“Thôi nào Mark, đừng chơi cái trò im lặng đó nữa, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này.”
Vẫn không có câu trả lời từ Mark.
“Chuyện của ngàn năm trước đã là quá khứ rồi, tại sao anh lại cứ đuổi bám theo cái kí ức không đẹp đẽ và đầy đau khổ đó làm chi?” Giọng Ray càng mất vẻ bình tĩnh, “Với lại đó là một chuyện tình giữa hai người đó, không lien quan tới chúng ta, chúng ta đã sống ở một thời đại khác và ở một thế giới khác, anh hiểu không?”
“Anh chính là Juu!”
“Ôi không” Ray rên lên buồn thảm, trân trối nhìn anh trai, “Anh là Mark, anh trai đang quí đầy kính trọng của em, không là một Juu nào cả, Juu đệ tứ đã chết cách đây cả ngàn năm rồi. Anh hiểu không.”
“Anh chính là Juu. Em là Ray. Và chúng ta đã từng yêu nhau.” Mark lạnh lung nói, “Và giờ đây định mệnh lại tái lập, nó muốn hàn gắn mối quan hệ và tình cảm của chúng ta. Số phận của chúng ta là yêu nhau, và gắn bó với nhau suốt đời.”
Một khoảng lặng im bao trùm lấy căn phòng quen thuộc của hai anh em. Ray buồn bã nhìn người anh xa cách của mình mà long nghẹn lại chẳng biết nói them câu gì. Mark thì lại đăm đăm nhìn một thứ gì đó bất định bên ngoài cửa sổ. Gió hắt nhẹ và một chiếc lá vàng từ tốn lìa cành bay lã chã trong không trung, nhưng bão long của hai con người ấy, hai anh em ấy thì lại cuộn lên dữ dội.
“Nếu thế, tại sao anh lại đi cùng với Phi Du Hắc Hà.” Ray cố nói một cái gì đó để phá đi cái yên lặng đáng ghét đang bao trùm lấy cậu.
Mark đưa mắt nhìn về phía đứa em trai của mình, nhìn lặng lẽ rồi lại tiếp túc quay lại hướng nhìn ban đầu, thở dài một tiếng rỏ ta, “Em quả thật không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao Ray. Chẳng lẽ Rồng Ray đã không nói gì với em sao? Kí ức của em đâu?”
“Em đã tìm lại được một phần kí ức của mình, nhưng dường như có vài trục trặc, nên Rồng Ray không có một kí ức hoàn chỉnh.” Cậu em nhìn anh trai đăm đắm, “Nhưng việc em không hiểu nhất là tại sao anh lại đi cùng với Hắc Hà, anh biết rỏ hắn là một tên tà ác mà.”
“Anh biết, anh biết hắn là một tên tà ác, nhưng long anh vẫn không ngừng thúc giục rằng anh phải đi theo hắn để chờ ngày ấy và gặp người ấy.”
“Ngày ấy là bao giờ? Và người ấy là ai?”
“Anh không biết Ray ạ, có một tiếng nói lạ lung đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn anh bảo thế, và anh đang làm đúng theo điều đó.”
“Có nghĩ là …”
Á Tiên chăm chú theo dõi những vì tinh tú di chuyển trên bầu trời đen thăm thẳm. Thỉnh thoảng cô lại ngoái nhìn những ngọn nến số phận cháy le lói, nhìn những sợi tơ định mệnh run bần bật trên cánh tay cô. Cô vẫn quan sát kĩ lưỡng không gian, và chợt sự kinh hoảng xuất hiện trên khuôn mặt lo âu mệt mõi của Phi Á Tiên.
“Cô cũng nhận ra điều ấy rồi hả Phi Á Tiên.”
“Ý cô muốn nói đến điều đó sao Du Chỉ? Hiện tượng ấy nói lên điều gì?”
“Ta cũng không rỏ, mọi việc còn mờ mịt lắm, nhưng với hiện tượng này, ta cảm thấy sẽ có rất nhiều điều thú vị đầy hay ho sẽ diễn ra sắp tới.” Giọng cô ả đầy phấn khích khi đưa cánh tay khoác chiếc áo bằng lông quạ đen đúa che miệng mà phá lên cười, “Ngay đến cả Phi Du Hắc Hà cũng không ngờ sự việc lại diễn ra như thế. Màn kịch của ngàn năm sau coi bộ còn hấp dẫn hơn của ngàn năm trước nữa.”
“Cô không nghĩ đó là một điềm xấu sao, Du Chỉ?” Giọng Phi Á Tiên đầy lo âu.
“Càng rắc rối càng tốt chứ cô em. Ta không ngờ Thượng Đế lại rộng rãi trong việc tái sinh như thế. Thú vị lắm đây.” Du Chỉ lại rú lên cười khoái trá.
Á Tiên e ngại nhìn cô nàng, rồi lại ngước lên tiếp tục dõi theo sự di chuyển của ngàn tinh tú. Cô lắc đầu và khuôn mặt lộ rỏ sự bi thương cho cái viễn cảnh sẽ xảy ra trong nay mai.
Những cơn gió ấm áp của những ngày xuân đã thổi tràn khắp nơi trong thành phố, và mọi người đang hớn hở với những độ đồ đẹp đi làm mà không cần một cái áo khoác dày cộm nào cả. Trường cũng mở cửa trở lại sau những ngày nghỉ đông của các sinh viên. Đại Học tổng hợp đầy ắp những người, từng cụm sinh viên lại bàn tán, kể cho nhau nghe về những gì đã làm trong những ngày vừa qua, thích thú hào hứng như thế nào với những điều mình đạt được. Rồi những chủ đề khác nhau lập tức biến mất, thay vào đó là một đề tài chung trong cánh sinh viên khi tụi nó thấy cô giáo sư trẻ đẹp rảo bước trên sân trường.
“Tụi bây nghĩ sao, Giáng sinh rồi cô Mel đi đâu chơi?”
“Chắc là đi với bồ rồi, một người đẹp như cô không bao giờ thiếu “sô” đi chơi đâu.”
“Tao lại không nghỉ vậy, đó giờ có thấy Mel cặp bồ với ai đâu, tao cho rằng cô làm một cái gì đó khác biệt hơn.”
“Là cái gì?”
“Ai mà biết.”
“Vậy mà cũng la cho lớn.”
“Mà đúng là đó giờ chưa thấy cô hẹn hò với ai cả, cô kín đáo trong việc này ghê. Chắc một chính trị gia nào đó quá.”
“Hay là với một thương nhân.”
“Hay là với trùm khổng bố.”
“Trùm khổng bố cái đầu của mi ấy.” Cả đám xúm lại đánh tả tơi cái kẻ vừa phát ngôn câu nói vừa rồi, “Dám nghĩ xấu về cô Mel của tụi ta hả.”
“Giáng sinh rồi Mel đi chơi với ta.” Một giọng nói cất lên.
Tiếng la thất thanh của cả đám sinh viên khi trông thấy vẻ mặt ghê rợn của kẻ vừa mới nói đó.
“Trời ơi, quái vật!”
“Xác ướp sống lại!”
“Người ngoài hành tinh!”
“Một tên hề!”
“Làm gì mà thét lên ghê vậy.” Gã ấy vẫn thản nhiên nỏi một cách đầy vô tư.
Cả bọn cố gắng định thần, và nhìn rỏ rang hơn về tên dị nhân đó. Tụi nó không nói ra nhưng cũng biết rằng đó là ai, không ai khác ngoài TatuTati. Gã diện cho mình một cái đầu thắt bím kiểu Mỹ Latinh, nhưng lại chừa cái mái và vuốt gel cho nó dựng đứng cả lên. Trên người gã được khoác một cái áo màu xanh lá mạ chói sang, cái quần màu cam rực rở, đôi giày màu vàng chanh chói lọi và cái mũ rộng vành bảy màu sặc sỡ. Đó là chưa kể mắt hắn được tô màu đen cực đậm và cái môi đỏ chưa từng thấy ai có.
“Chết ngợp với vẻ đẹp của ta chứ gì.”
“Khỉ! Ông mà đi them vài bước nước, bảo vệ tưởng có kẻ điên xâm nhập vào trường, thế nào ông cũng bị bắt.”
“Người ngoài hành tinh nó mà nghía Địa Cầu, nó thấy ông, thế nào cũng hút ông về trển, tưởng nhầm đồng loại của nó mà.”
“Giờ mà có Bò tót, nó không hút ông bầm dập sao. Cái dáng vẻ gì mà kinh kinh khủng khϊếp vậy nè trời.”
Cả bọn làm động tác muốn nôn mửa khi thấy TatuTati vẫn thích thú đứng đó lắc qua lắc lại. Gã có vẻ vui khi nghe những lời bình phẩm như thế, tuy nhiên vẫn với câu nói đầu môi mà khi gã thốt ra, cả bọn sinh viên lại ùa nói theo. “Dám hỗn láo với ta à. Trãm!!!” Và cả bọn phá lên cười. Khi hết trò vui, TatuTati uyển chuyển trong từng bước đi kiểu các siêu mẫu đi về phía văn phòng của giáo sư Mel C.
“Sao nhóm T.A.T.U lại có thành viên quái gỡ thế này hả trời.”
“Có hồi nào hả thằng ngu.”
“Ổng quả thiệt là quái kiệt hang đầu thế giới.”
“Huy chương vàng cho cái điên không ai bằng.”
Tiếng xì xào, bàn luận về TatuTati lại nỗi lên như sẽ không bao giừo ngớt. Nó chỉ im ắng trở lại khi chuông điểm giờ lên lớp. Không gian lại chìm vào trật tự nhất định của nó, mà không một kẻ náo loạn nào dám làm cuồng.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được Mel chấp thuận, Q Bích nhẹ nhàng bước vào một cách đầy điệu nghệ vốn có. Với cái miệng đỏ chói kinh dị, hắn chum chím nhả ra từng chữ trong cái nhìn đầy đau khổ trên khuôn mặt của Mel C.
“Cô trông ổn và tuyệt đẹp đấy Hắc Tử Điệp.”
“Gọi tôi là Mel ở đây, OK?”
“OK, không vấn đề gì.” Hắn chốp chớp mắt, miệng vẫn không thôi mũm mĩm.
“Có vấn đề gì à? Ngươi đến đây để làm gì. Việc của người là ở chổ khác.” Mel tỏ vẻ không chào đón.
“Thế đấy. Ta có một tin rất “động trời””. Q Bích miêu tả bằng cách uốn éo cơ thể khi nhấn mạnh từ “động trời” khiến Mel phải bật cười, “Và ta muốn cô biết để chuẩn bị.”
Vẫn còn cảm giác nôn ruột và quặn đau khi phải cười sặc sụa với cái dáng vẻ mới rồi của Q Bích, phải mất một hồi lâu, Mel mới lấy lại vẽ trịnh trọng, kiêu sa của mình. “Chuyện gì thế?”
“Có hiện tượng lạ trên bây trời. Tôi e rằng có một điềm xấu.” Q Bích thay đổi hẳn thái độ. Giọng nói cùng với cả vẻ mặt đêu nghiêm nghị và chin chắn.
“Ta biết, một điềm gỡ. Nhưng đôi khi đó lại là điềm lành, cực lành?”
“Ta không biết, nhưng đó là một việc lạ. Chúng ta nên cẩn thận, và giúp đỡ cho Rồng Ray.”
Mel gật đồng tỏ ý đồng tình, rồi đưa đôi mắt màu xanh ngọc tuyệt vời nhìn Q Bích, “Juu thế nào? Người có nắm được gì về cậu ta không?”
“Cậu ấy không hề tỏ ra ý định gϊếŧ hại em trai mình. Tôi nghĩ Mark dường như khống chế được linh hồn của Juu.” Vẻ đàn ông đầy chững chạc hiện ra trên khuôn mặt Q Bích.
“Trông người nghiêm nghị cũng hấp dẫn lắm đấy, cớ sao lại phải hoá rồ như thế chứ.” Mel mỉm cười nhẹ, “Tôi không cho rằng mọi việc diễn ra suông sẽ vậy đâu. Ngươi có nhiệm vụ giám sát cậu ta khi không ở trường đấy. Nên nhớ cẩn thẩn với tay chân của Hắc Hà.”
Q Bích gật đầu, cả hai nhìn nhau đầy nghiêm trọng.
Lớp học của Ray nhốn nháo hẳn lên, đã hơn nửa tiếng trôi qua từ khi chuông báo vào học mà không thấy tăm hơi của giáo sư Lee. Khi cả bọn định ùa ra ngoài chơi, thì vị giáo sự mập mạp bước vào, và theo sau là một chàng trai trẻ. Cả lớp im phăng phắt, một vài giọng nữ xì xào.
“Xin lỗi vì tôi xuống lớp chậm. Nhưng tôi muốn giới thiệu với em cậu Tiêu Triết Nam, thành viên mới của lớp chúng ta.” Giáo sư Lee mỉm cười hiền hoà.
“Gần hết năm hai rồi mà giáo sư, có thành viên mới là sao.” Jay, lớp trưởng lên tiếng.
“Không vấn đề gì cả, cậu ta đến đây học bởi lí do gia đình, cậu chuyển về đây cùng gia đình. Với lại Nam đã học ở trường Đại Học tổng hợp khoa Ngoại Ngữ tại thành phố Vua Ánh Sáng rồi.” Lại một nụ cười nở trên môi giáo sư Lee. “Nào, chúng ta vỗ tay chào đón thành viên mới đi chứ.”
Tiếng vỗ tay vang lên, tiếp đó là một giọng nữ.
“Thưa giáo sư, bàn của em còn trống một chổ, bạn ấy có thể ngồi ở đây ạ.” Diana hí hửng nói, mỉm cười dịu dàng cùng cái chớp mắt gửi đến người bạn mới.
“Em với cương vị lớp phó, em sẽ hướng dẫn bạn ấy sơ về khung chương trình học của lớp ta, cũng như những điều cần biết để làm và tránh.” July đưa tay đẩy gọng kính, nở một nụ cười tuyệt đẹp trên khuôn mặt lấm tấm tàn nhan.
“Chổ em cũng còn trống, thưa giáo sư.” Một vài giọng nữ khác vang lên, làm náo động cả lớp học.
“Mấy nhỏ này mê trai ra mặt.”
“Chứ gì nữa, nhìn mắt tụi nó còn sáng hơn đèn ôtô.”
“Chẳng biết được bao lâu đây.”
Tiêu Triết Nam nhìn bạn bè trong lớp thật cởi mở và thân thiên nên mỉm cười. Cậu có máu tóc màu vàng kim chói sang, đôi mắt màu lam tuyệt đẹp, chiếc môi mỏng và cái cằm cương nghị. Anh chàng cúi chào trước lớp thêm một lần nữa, rồi ung dung tiến xuống, mỉm cười đầy thú hút và nói.
“Mình ngồi đây được không.”
“Tất nhiên… là được.” Ray tỏ chút sửng sốt, ấp úng trả lời.
“Gọi mình là Nam nhé. Bạn tên gì?”
“Long, gọi mình là Ray!” Cậu mỉm cười.
Tiếng vỗ tay và giọng nói ngọt ngào của giáo sư Lee hướng mọi ánh nhìn đều tập trung trở lại bụt giảng. Và tiết học bắt đầu, chẳng có gì kì lạ xảy ra.
Giờ giải lao là lúc đám sinh viên lại bàn tán dữ dội về những thông tin cập nhật sớm nhất, và một trong các chủ đề nổi bật hôm nay là cậu sinh viên mới tên Nam của bọn con gái, và Liễu Phi Âu của bọn con trai.
“Ê, biết gì không, bên lớp Pháp, có một cô bạn cũng mới chuyển về đây sáng nay. Trông xinh dữ dội.”
“Ừ, tao cũng có nghe nói, nghe đâu cô bé đó đến từ Trung Quốc.”
“Trung Quốc là ở đâu?”
“Hình như nước đó nằm gần Iraq.”
“Đồ điên, mày có biết gì về địa lí không, Trung Quốc nào mà nằm gần Iraq, nằm ở đó để ăn đạn à. Trung Quốc nó nằm giữa Thái Bình Dương.”
Cả đám lại phá lên cười, “Mày còn dốt hơn thằng Jimmy nữa. Trung Quốc nó giáp phía bắc của Việt Nam á.”…“Cậu bạn mới của lớp cậu trong bảnh quá trời.”
“Chứ sao, tớ quyết tâm cưa đổ cho bằng được cậu ấy.”
“Cậu ấy sẽ là người tình thứ mười một của mình.”
“Một lũ mê trai.”…
Ray nhìn Mark suốt cả nửa buổi giải lao, cậu định sang kiếm một điều gì đó để sang bắt chuyện cùng anh, nhưng không một thứ gì hiện ra trong đầu cậu vào lúc này. Thế là cậu đành ngồi đó, ngó nhìn Mark trong im lặng.
Dường như nhận ra điều đó, Mark cũng quay sang nhìn lại cậu em của mình, ánh mắt dịu hiền, nhưng khuôn mặt vẫn không một kẽ nhăn khi nụ cười nở ra. Cái ánh nhìn ấy bị đứt quãng khi cậu sinh viên mới đứng ngay trước mặt cậu, áng ngay tầm nhìn của Mark.
“Chào cậu, mình là thành viên mới, mình biết tên cậu được không?” Nam nhỏ nhẹ mỉm cười.
“Tôi là Bá Trung, gọi tôi là Mark được rồi. Rất vui vì cậu là một phần tử của lớp chúng tôi.” Mark cười lịch sự.
“Rất vui được biết hai an hem của cậu Mark. Hai người quả thật đầy sức hấp dẫn. Và chính điều đó lôi kéo tớ rất nhiều.” Nam nở một nụ cười bí ẩn.
“Hấp dẫn đến cỡ nào?” Mark lạnh lùng hỏi.
“Cỡ tiếng gọi của máu tươi pha loãng trong nước đối với bầy cá mập.”
“Một hình ảnh thật sự đầy ấn tượng.” Mark không them một lời nào cả, quay sang hướng khác để kết thúc cuộc trò chuyện.
“Hôm nay chúng ta đi ăn một cái gì đó vào buổi trưa, trước khi về nhà nhé Mark.” Ray mỉm cười đứng trước mặt anh trai, thật hiền hoà nhìn Mark đầy vẻ van xin.
“Tất nhiên là không vấn đề gì rồi nhóc con.” Mark đáp trả bằng cái nhìn âu yếm, “Anh chờ em ở cổng trường nhé.”
Cái gật đầu nhanh không thể tả ngay sau đó. Chàng sinh viên mới nhìn hai an hem đầy vẻ tò mò.
Ray và Mark về nhà sau bữa ăn ngon lành tại quán “Phở Việt”. Giọng người anh trai bổng nghiêm hơn bao giờ hết, “Tên Nam đó không phải một kẻ tốt lành gì, em hãy tránh xa hắn, càng xa càng tốt.” Rồi với vẻ mặt lạnh lung vẫn thường xuyên, cậu bước vào nhà, bỏ Ray ngẩn ngớ đứng đó nhìn.
“Đúng là có rắc rối rồi đây.” Q Bích nghĩ thầm quan sát hai anh em từ xa.