Paradise Reality

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Đã hai năm kể từ khi một chương trình được gọi là Thế giới nhân tạo ra mắt, nhưng phải tới tận bây giờ, cô mới có điều kiện dùng thử nó. Ba mươi giây sau khi cô chạm vào biểu tượng Truy cập trên chiếc …
Xem Thêm

Chương 8: Một ngày nào đó
“Làm thế nào mà anh ấy đi nhanh thế nhỉ?”

Vừa nghĩ, Ruvy vừa cắm cúi chạy theo để bắt kịp tốc độ di chuyển của Dark Elf. Trong Terra Somniare, sự cách biệt cấp độ được thể hiện cực kỳ rõ ràng. Khi thăng cấp, chỉ tính riêng những chỉ số cơ bản - lượng điểm chỉ số nhất định được phân phối tùy theo chủng tộc – được tăng thêm đã tạo nên một cách biệt đáng kể. Chủng tộc Elf có ưu điểm về tốc độ và sự nhanh nhẹn. So với chủng tộc Beast thiên về sức mạnh của Ruvy, mỗi Elf cùng cấp độ với nó đã luôn có chỉ số nhanh nhẹn cơ bản nhỉnh hơn khoảng hai trăm điểm. Dựa theo những trang bị mà Dark Elf đang mang, Ruvy ước chừng anh ta phải cách nó khoảng một trăm cấp độ.

Những trang bị mà người chơi có thể sử dụng sau khi thăng cấp cũng tạo ra một khác biệt lớn. Nếu như một cấp độ tăng lên chỉ giúp tăng tổng cộng mười điểm chỉ số, một trang bị có cấp độ yêu cầu lớn hơn chỉ một cấp đã giúp tăng từ hai mươi tới năm mươi điểm chỉ số, chưa kể những dòng hiệu ứng phụ trợ của trang bị cao cấp. Trong khi Ruvy hầu như chỉ mặc những trang bị cấp thấp và thông dụng, những trang bị của Dark Elf đều thuộc vào hàng hiếm và, nếu Ruvy không nhầm, không chênh lệch với cấp độ thực của anh ta quá nhiều.

Ngoài ra, sự cách biệt về cấp độ cũng đồng nghĩa với sự cách biệt về lượng thời gian bỏ ra trong thế giới ảo, đồng nghĩa với việc những kỹ năng sẽ được trau dồi và tăng cấp nhiều hơn. Trong Terra Somniare, ngoài những kỹ năng chủ động được sử dụng cho các hoạt động khác nhau, có một lượng lớn những kỹ năng phụ trợ giúp tăng cường các chỉ số cơ bản. Những kỹ năng này cũng được nâng cấp thông qua quá trình sử dụng. Do đó, thời gian chơi của một người càng lâu thì gần như đồng nghĩa với việc những chỉ số tăng cường thông qua những kỹ năng phụ trợ càng lớn.

Dark Elf thuộc chủng tộc có chỉ số nhanh nhẹn cao hơn Ruvy, ở cấp độ cao hơn hẳn Ruvy, với những trang bị vượt trội hơn của Ruvy và những kỹ năng phụ trợ mạnh hơn Ruvy. Sẽ là không quá khó hiểu khi tốc độ di chuyển của anh ta cao hơn của Ruvy rất nhiều, đó là còn chưa kể tới những chỉ số được cộng thêm của việc gϊếŧ người. Dù vậy, việc anh ta đi bộ cũng nhanh hơn Ruvy chạy ở tốc độ bình thường vẫn khiến cho nó cảm thấy tủi thân.

“Aaaaa … Nếu không phải vì đôi chân mình quá ngắn …”

Nó khóc thầm, và cố gắng theo sát Dark Elf. Để tăng thêm sự cản trở cho việc bám theo Dark Elf của Ruvy, Cave of the Deads tối đen như mực. Trời chỉ vừa nhá nhem khi nó và Dark Elf chính thức chào tạm biệt Niflheim và trở lại Cave of the deads. Tuy nhiên, trong hang động thiếu sáng, dù có là giữa trưa hay nửa đêm thì nơi đây cũng không khác nhau là mấy. Đối với một cung thủ như Ruvy, lớp nhân vật mà đôi mắt là giác quan tối quan trọng, thì việc không thể nhìn thấy gì trong bóng tối là một điều mà nó cực kỳ e ngại. Tuy nhiên, Dark Elf lại không tỏ ra chút bất tiện nào với bóng tối xung quanh. Giữa mê cung chằng chịt và tối tăm của Cave of the Deads, Dark Elf bước đi phăm phăm như là anh ta có thể biết chính xác con đường cần phải đi vậy. Và vì thế, Ruvy càng chật vật khi vừa cố gắng bắt kịp tốc độ di chuyển của Dark Elf, vừa cố gắng tìm kiếm anh ta trong bóng tối, đồng thời vừa cố gắng moi móc chút vận may cuối cùng còn sót lại để không đâm phải một vật cản hay vấp ngã trong khi chạy.

- Au!

Nó kêu lên, khi bất chợt đâm sầm vào một vật chắn trước mặt. Do phải chúi đầu về phía trước để tăng tốc độ nhằm bắt kịp Dark Elf, thứ đầu tiên tiếp xúc với vật cản đằng trước là khuôn mặt nó. Cái mũi nhỏ của nó đập mạnh vào vật cản đau điếng. Choáng váng, Ruvy nhăn mặt, mở to mắt ra hết cỡ để cố gắng nhìn xem mình vừa đâm phải cái gì. Nó đưa tay về phía trước, nơi vài giây trước vẫn còn là vị trí khuôn mặt mình. Bàn tay nó chạm vào một bề mặt trơn mịn, phủ bên ngoài một kết cấu khá chắc chắn và cứng cáp - dù mềm hơn những bức tường đá của hang động - với những đường vân gồ lên đều đặn, đem lại cảm giác giống như là …

“Cơ bắp!”

Ruvy thốt lên trong đầu, ngay trước khi một bàn tay rắn chắc bất chợt tóm chặt lấy cổ tay nó, siết chặt và kéo mạnh lên trên. Liền sau đó, một giọng nói cất lên, lạnh lùng và khô khốc.

- Làm cái trò gì vậy?

Giọng nói của Dark Elf cất lên cách nó chưa đầy một bước chân, không có vẻ gì là dễ chịu. Ngay lúc đó, nó chợt nhận ra vật mà nó đâm phải dường như chính là tấm lưng của Dark Elf, khi anh ta dừng lại bất chợt.

- Ahaha … - Nó cười trừ câu giờ, trong khi cố gắng nghĩ ra một lý do hợp lý – Em … không biết đường ra. Vậy nên …

Trong bóng tối, Ruvy không thể thấy được khuôn mặt của Dark Elf để có thể đoán được cảm xúc của anh ta – dù cho trên khuôn mặt ấy chỉ thường trực hai loại biểu cảm cố định: lạnh lùng và cau có. Dù vậy, nhờ đôi mắt không thể sử dụng, đôi tai của nó lại được dịp hoạt động hết công suất. Trong hang động yên tĩnh, nó nghe thấy tiếng lầm bầm đầy bực dọc của Dark Elf, tiếp sau đó là âm thanh lạnh toát khi thanh kiếm của anh ta chầm chậm được rút ra.

“Anh ấy … không định gϊếŧ mình đấy chứ?” Nó nuốt nước bọt.

“Ch … Chắc không phải đâu nhỉ … Dark Elf là người tốt mà …” Xua đi ý nghĩ ấy, nó tự trấn an bản thân.

“Nhưng mà … anh ấy đã từng gϊếŧ bao nhiêu người vậy …”

Bất chợt, Ruvy nghe thấy một tiếng thở dài. Sau một thoáng chần chứ, thanh kiếm đang rút ra dường như đã được thả lại vị trí cũ, và bàn tay cứng rắn đang siết chặt cổ tay nó đột ngột buông ra.

- Chỉ tới cửa hang thôi đấy!

Dark Elf nói một cách bực bội, rồi xoay người và tiếp tục bước đi. Không kịp nghĩ ngợi, Ruvy luống cuống đuổi theo. Dark Elf đồng ý cho nó đi cùng, nhưng anh ta không hề đồng ý là sẽ dẫn đường cho nó hay sẽ chờ nó. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, tốc độ di chuyển của Dark Elf dường như giảm đi một chút, vì Ruvy không phải quá chật vật khi đuổi theo anh ta như trước nữa.

“Anh ấy … thực sự là người tốt nhỉ …”

Ruvy bất giác mỉm cười, hai má nó có cảm giác nóng ran, và trái tim dường như đang loạn nhịp. Nó tăng tốc đuổi theo Dark Elf. Và lần đầu tiên, thay vì lén lút đứng đằng sau và đuổi theo dấu chân Dark Elf, nó hồi hộp nhưng tự tin sánh bước bên cạnh anh ta. Cave of the Deads rất dài, bóng tối bao phủ càng khiến cho hang động này có vẻ dài và sâu hun hút. Tuy nhiên, Ruvy chợt cảm thấy khoảnh khắc này thực quá ngắn ngủi. Bởi trong khi vẫn còn đang chìm đắm trong những dòng cảm xúc khó đặt tên, một luồng sáng trắng đã dần hiện ra trước mặt nó, báo hiệu lối ra khỏi Cave of the Deads đã gần kề.

Ruvy chưa bao giờ cảm thấy thích bóng tối. Nhưng ngay lúc này đây, nó bỗng mong muốn được ở lại trong bóng tối lâu hơn, dù chỉ một phút.

* * *

Điều duy nhất mà Lucifer cho rằng có lợi ở Dark Aura, đó là cậu hầu như không bao giờ phải nheo mắt lại vì ánh sáng bất chợt. Luồng khí u ám dày đặc bao phủ quanh cậu có tác dụng như một làn sương mù, hoặc như một chiếc kính râm giúp cản bớt ánh nắng chói chang tới đôi mắt cậu. Dù trong bóng tối, Dark Aura có thể khiến cho khung cảnh xung quanh còn tối tăm và khó nhìn hơn, nhưng điều đó không thực sự có ảnh hưởng tới cậu. Những thứ gây ảnh hưởng tới cậu, hay chính xác hơn, khiến cho cậu khó chịu, chỉ là ánh sáng, những kẻ phiền phức, những kẻ cậu không thể gϊếŧ.

Và con gái, đặc biệt là con gái.

Những đứa con gái, bằng một cách nào đó, thường có vẻ trong sáng và tốt đẹp. Tuy nhiên, bọn chúng lại thường quá điệu đà, đỏng đảnh và luôn đem lại những phiền phức không đáng có. Và với sự giáo dục mà Lucifer nhận được, cậu luôn phải hạn chế xuống tay với con gái. Bởi vậy, Lucifer luôn cố gắng tránh xa những đứa con gái. Và bây giờ, Lucifer chợt phát hiện ra, cậu còn cảm thấy khó chịu cả với những kẻ đeo bám nữa.

Cậu nghĩ vậy, và cau có quay lại, nhìn chằm chằm vào đứa nhóc tộc Beast vẫn đang lẽo đẽo đi phía sau. Nhận ra hành động của Lucifer, con nhóc dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh nắng le lói xuyên qua những tán lá cây của Lumenwood chiếu vào mặt làm cho đôi mắt to tròn của nó sáng lên long lanh.

- Đừng đi theo nữa!

Lucifer lạnh lùng cất tiếng. Con nhóc ngẩn mặt, đôi mắt nó mở to nhìn cậu, ngơ ngác như một con nai, và nó chỉ cất tiếng sau vài giây lưỡng lự.

- Đây … là con đường duy nhất để trở về làng …

- …

“Chết tiệt …”

Lucifer cứng họng, đôi mắt cậu mở trừng trừng và đôi mày giật giật. Cậu đưa tay về sau lưng và nắm lấy chuôi kiếm, tự hỏi mình đã nghĩ gì khi không làm việc này sớm hơn, trong Cave of the Deads, lúc nó vừa đâm sầm vào cậu.

“Con nhỏ này chắc chỉ cần một đòn …”

Nhưng rồi, Lucifer thở dài và buông tay.

“Thôi bỏ đi! Dù sao thì …”

Lucifer mở bảng Hành trang, đưa mắt nhìn biểu tượng một viên ngọc hai màu và hớn hở nghĩ về số tiền thưởng. Cậu quay lưng và bước đi, tiếp tục hướng về Thành phố khởi đầu của tộc Beast - làng Robur. Dù cùng nằm trong Lumenwood, nhưng khu vực của Elf nằm ở phía Đông Bắc, trong khi lãnh địa của tộc Beast nằm về phía cực Nam khu rừng. Vì Cave of the Deads cũng nằm về phía Nam Lumenwood, Robur Village là nơi có Sảnh dịch chuyển gần nhất tính từ hang động này. Lẳng lặng cất bước, Lucifer cố gắng quên đi sự tồn tại của con nhóc phiền phức vẫn đang lấm lét bám theo. Ngước nhìn lên những tán lá thưa thớt nơi bìa rừng Lumenwood, Lucifer để mặc cho tâm trí lang thang về một miền quá khứ: lười nhác nằm dài dưới gốc cây táo cổ thụ phủ bóng rợp mát nơi đỉnh đồi, đưa tay lên che đi những tia nắng chói chang của buổi chiều mùa hạ le lói xuyên qua từng kẽ lá …

Lucifer ghét ánh sáng. Con đường đen tối mà cậu chọn lấy trong trò chơi này cũng là một cách để cậu có thể tránh xa khỏi vầng dương rực rỡ vẫn luôn luôn hiện hữu xung quanh. Nhưng rồi, có một vài thời điểm nào đó, cậu lại chợt muốn tìm lại một thứ ánh sáng le lói, dịu dàng mà cậu đã đánh mất từ lâu.

Cứ thế, Lucifer lầm lũi bước đi giữa khu rừng tịch mịch. Những gốc cây khẳng khiu dần bị cậu bỏ lại phía sau. Từ trong màn sương mờ ảo, những mái nhà xám xịt hiện lên u ám và ảm đạm. Ngưng dòng suy nghĩ, Lucifer rảo bước về phía trước, tiến qua chiếc cổng bằng sắt đen với dòng chữ Robur Village được viết nguệch ngoạc và bước vào ngôi làng nơi sinh ra những chiến binh tộc Beast.

Beast không phải một giống loài thông minh, bởi vậy những công trình kiến trúc của họ cũng hoàn toàn chẳng có gì nổi bật - nếu không thể nói là xấu tệ với những căn nhà bằng đá xanh chỉ vừa đủ rộng để kê một chiếc giường, vừa đủ cao cho một Beast có thể đứng thẳng mà không đυ.ng phải trần, và chỉ vừa đủ cân bằng để không đổ sụp xuống chỉ bằng một cú huých vô tình. Vẫn có một số căn nhà tử tế hơn mặt bằng chúng đôi chút, là tòa thị chính, nhà của trưởng làng và nhà trọ. Tuy nhiên, những căn nhà này cũng chỉ được đánh giá ở mức trung bình. Giả như Terra Somniare có một bảng xếp hạng về kiến trúc, chắc ngôi làng này sẽ chỉ đứng trên khu ổ chuột của Gaia City một bậc. Nói vậy không có nghĩa tất cả những ngôi làng của tộc Beast đều mang lối kiến trúc tệ hại này. Ở một số ngôi làng lớn như Krall hay Gebrull là nơi sinh sống của những người chơi cấp cao và giàu có hơn, có những ngôi nhà được thiết kế bởi những người chơi thuộc lớp nghề Kiến trúc sư. Dù mang cùng một lối kiến trúc như những căn nhà tại Robur Village, những căn nhà này vẫn ở một đẳng cấp khác hẳn về sự sang trọng và tinh tế. Tuy nhiên, với một thành phố khởi đầu của một chủng tộc ngốc nghếch và vụng về, đòi hỏi về nghệ thuật có thể được cho là một đòi hỏi quá đáng.

Lặng lẽ bước đi trên con đường đá gồ ghề của Robur Village, Lucifer cố tảng lờ những lời mời chào dọc hai bên đường – cậu cũng chẳng có nổi một xu dính túi – và nhìn quanh tìm kiếm Sảnh dịch chuyển của thành phố. Sau tất cả những gì đã xảy ra, thứ duy nhất mà cậu muốn làm chỉ là mau chóng trao lại Ymir’s Heart, trở về căn nhà của mình và ngủ một giấc thật dài.

* * *

- Oa!

“Vậy ra đây là Sảnh dịch chuyển!”

Ruvy thốt lên khi theo chân Dark Elf bước vào một tòa nhà lớn mà nó chưa bao giờ dám bén mảng. Xung quanh nó là một đại sảnh bằng đá được xây dựng một cách cầu kỳ hơn hẳn những căn nhà tạm bợ mà nó vẫn thấy quanh Robur Village. Ngó nghiêng tìm kiếm cái bóng đen u ám của Dark Elf trong đám đông tụ tập quanh Sảnh dịch chuyển, nó thấy anh ta đang lẳng lặng bước vào một cánh cửa nhỏ - cánh cửa duy nhất trong căn phòng – với tấm biển đề dòng chữ Lumenwood. Ruvy hộc tốc đuổi theo, nhưng một cô gái bất chợt chặn nó lại khi nó chỉ vừa chuẩn bị bước qua cánh cửa Lumenwood.

Đây chính xác là lý do Ruvy chưa bao giờ dám đặt chân vào tòa nhà này. 500 Gold đối với một cung thủ ở cấp độ của nó là một con số không hề nhỏ. Kể cả ngay bây giờ, khi túi nó đã có chút rủng rỉnh nhờ việc bán những món đồ mà Dark Elf dùng để đổi lấy những bình hồi máu, tổng cộng lượng tiền của nó là 512 Gold và 27 Silver. Dù vậy, nó vội vã gật đầu, trao tiền cho NPC hướng dẫn rồi chạy nhanh theo Dark Elf, sợ rằng anh ta sẽ biến mất trước khi nó kịp đuổi theo.

Băng qua cánh cổng dẫn tới Sảnh dịch chuyển Lumenwood, Ruvy bước vào một căn phòng hình mái vòm với những bức tường là những nhánh cây già cỗi vặn xoắn và quấn chặt lấy nhau. Vội vàng nhìn quanh, nó bắt gặp cái bóng đen của Dark Elf đang lững thững tiến vào một cánh cửa nằm đối diện nó. Nó đuổi theo Dark Elf tiến vào căn phòng tiếp theo, một đại sảnh lớn gấp nhiều lần Sảnh dịch chuyển của Robur Village hay Lumenwood mà nó vừa đi qua. Đại sảnh có dạng hình mái vòm giống như căn phòng mang tên Lumenwood, với mười cây cột chống theo kiểu kiến trúc Roman xếp thành một vòng tròn. Ở trung tâm căn phòng là một khối cầu ma thuật lớn màu xanh dương, mười NPC pháp sư với những trang bị cao cấp đang không ngừng truyền năng lượng cho khối cầu. Xung quanh họ, vô số người chơi đang nhanh chóng di chuyển như những con thoi qua lại giữa năm cánh cửa lớn đặt xung quanh căn phòng: Ortus Kingdom, Lumenwood, Muriel Sea, Azure Mountains và Fangr Mountains. Chạy theo Dark Elf, Ruvy đi qua cánh cửa mang tên Ortus Kingdom, rồi từ Ortus Kingdom di chuyển tới một căn sảnh được xây bằng gạch và quét vôi trắng – Gaia City.

Không như phần lớn những sảnh dịch chuyển mà Ruvy vừa đi qua, sảnh dịch chuyển của Gaia City nườm nượp người qua lại. Chỉ vừa bước chân qua cánh cửa, Ruvy đã bị choáng ngợp bởi một biển người chơi. Họ ùn ùn kéo tới thành phố mà phải tận sau này nó mới được biết là thương thành sầm uất nhất của Terra Somniare. Từ trong sảnh dịch chuyển, những người chơi tràn ra, lèn chật cứng những con đường dù lớn hay nhỏ. Xung quanh Ruvy, âm thanh của những cuộc mua bán vang lên, hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản hòa tấu hỗn độn khiến cho một đứa nhóc từ lúc đến với trò chơi này tới giờ chỉ ru rú trong rừng sâu vắng vẻ Lumenwood như Ruvy cảm thấy màng nhĩ như muốn nổ tung.

Gaia City dường như cũng gây cho Dark Elf ít nhiều khó dễ. Với thân hình có phần cao to cùng thanh kiếm quá khổ, anh ta có vẻ gặp rất nhiều khó khăn trong việc lách qua dòng người đông như nêm của một thành phố tưởng chừng đang trong mùa lễ hội. Trong khi đó, với thân hình nhỏ bé và chiều cao còn chưa tới vai một người bình thường, Ruvy dễ dàng len lỏi qua biển người đông nghịt để rút ngắn khoảng cách với Dark Elf.

Luồn lách qua dòng người dường như bất tận, Ruvy không tài nào biết được mình đang ở vị trí nào của thành phố, bởi chiều cao của nó hoàn toàn không đủ để nhìn vượt qua những người khác mà xác định phương hướng. Nó chỉ biết duy nhất việc bám sát theo Dark Elf và cố gắng không để mất dấu anh ta. May mắn cho nó, với lượng người đông nghẹt này thì dù nó chỉ cách Dark Elf một bước chân, anh ta cũng khó lòng mà để ý thấy.

Sau một khoảng thời gian dài, dòng người dần thưa thớt và Ruvy có thể biết được rằng nó đang ở trên một con đường nhỏ với những cửa hàng nằm san sát nhau. Khi mật độ người chơi xung quanh đã giảm bớt, Dark Elf thoải mái sải rộng hơn những bước chân của mình. Ruvy vì vậy mà cũng phải bước nhanh hơn, và cẩn thận hơn để Dark Elf không phát hiện ra sự hiện diện của nó. Dark Elf rẽ vào một con ngõ nhỏ. Ruvy cẩn thận đuổi theo, bởi xung quanh chỉ còn lác đác một vài người chơi. Nó rón rén từng bước và sẵn sàng tìm chỗ trốn, trong khi vẫn cố gắng di chuyển nhanh hết mức có thể. Dark Elf tiếp tục rẽ vào một con ngõ nhỏ hơn, chạy dọc giữa hai dãy nhà tồi tàn và cũ kỹ. Khác với khung cảnh nhộn nhịp và sầm uất phía bên ngoài, khu ổ chuột của Gaia City hầu như không một bóng người qua lại, mang tới một cảm giác u ám và buồn tẻ còn hơn cả làng Robur.

“Chắc … không phải anh ấy sống ở đây đâu nhỉ …”

Ruvy nghĩ thầm, cảm thấy hình tượng rực rỡ mà nó xây dựng cho Dark Elf trong đầu đang xuất hiện một vài vết rạn. Bất chợt, Dark Elf dừng lại, và Ruvy ngay lập tức trốn vào bên một căn nhà gần đó. Tuy nhiên, dường như không phải Dark Elf phát hiên ra sự tồn tại của Ruvy, vì anh ta không hề quay đầu ra sau tìm kiếm, mà thay vào đó chỉ đứng im như vậy một lúc rồi lại tiếp tục bước đi. Ruvy ngó đầu nhìn theo bước chân Dark Elf, và khi đã chắc chắn rằng anh ta không hề nhận ra sự hiện diện của mình, nó mới rón rén tiếp tục bước theo.

Bỗng, Dark Elf đột ngột tăng tốc. Từ lúc gặp Dark Elf, Ruvy chỉ luôn thấy anh ta đi bộ. Nhưng bất chợt, Dark Elf chạy nhanh trên con đường lát gạch đã nhiều phần hỏng hóc. Quá bất ngờ, Ruvy luống cuống đuổi theo để không mất dấu Dark Elf khi anh ta phóng vụt vào một con ngõ nhỏ. Cắm cúi chạy nhanh hết mức có thể, Ruvy cắm cúi chạy vào con ngõ mà nó tin rằng Dark Elf đã rẽ sang. Bất chợt, bàn chân của Ruvy vướng phải một thứ gì đó khiến cho nó mất đà và ngã nhào. Kêu lên một tiếng khi chúi người xuống đất, nó ôm đầu và lồm cồm bò dậy, quay lại nhìn xem thứ gì đã ngáng chân mình. Ngay khi đó, nó nhìn thấy đôi chân mang ủng đen của Dark Elf vẫn còn đang chìa ra, ngoắc vào cổ chân nó. Anh ta ung dung đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay, đầu tựa vào tường và mắt liếc xuống nó một ánh nhìn không mấy thiện chí.

- A … hahahaha …

Ruvy cười trừ, gãi đầu nhìn Dark Elf khi mọi lời giải thích bây giờ đều là bất hợp lý. Dark Elf cũng nhìn lại nó bằng ánh mắt mà anh ta nhìn vào những tên DP trong Cave of the Deads, và dù cho người ta không được phép gϊếŧ người trong các thành phố thì điều đó cũng chẳng khiến cho Ruvy cảm thấy yên tâm hơn chút nào. Bất chợt, Dark Elf cúi người, đưa tay về phía Ruvy, và tóm lấy hai tai nó, xách lên như xách một con thỏ.

- Ái! Đau …

Nó kêu lên yếu ớt, đưa hai tay lên túm chặt lấy bàn tay Dark Elf để làm giảm trọng lượng dồn vào đôi tai. Không biết lũ thỏ cảm thấy thế nào khi bị xách tai như vậy, chứ nó chẳng thấy dễ chịu chút gì với đôi tai cáo của mình. Mặc kệ tiếng kêu của Ruvy, Dark Elf lạnh lùng bước đi trong con ngõ chật hẹp, xung quanh là những căn nhà lụp xụp không còn có thể nhận ra hình dạng lúc ban đầu. Dark Elf dừng lại ở cuối con ngõ, nơi chỉ có độc một căn nhà tồi tàn nhất mà Ruvy có thể tưởng tượng được, đưa chân đạp một cách thô bạo vào cánh cửa gỗ xiêu vẹo, mở ra một căn hầm tối tăm và ẩm thấp.

“Anh ấy … không định nhốt mình ở đây đó chứ …”

Ruvy rùng mình nghĩ thầm. Đối với nó, Dark Elf luôn quá phức tạp và khó đoán. Đôi lúc anh ta trở nên tốt bụng bất ngờ, nhưng thời gian còn lại thì anh ta tỏ ra khá thô bạo và đáng sợ. Ngay lúc này đây, Dark Elf trông có vẻ khá bực bội, và điều đó khiến nó có đôi chút bất an. Dù gì thì, anh ta cũng là một DP. Anh ta chẳng hề tỏ ra ngần ngại với việc gϊếŧ người, vậy thì việc nhốt một người trong hầm … dám lắm chứ!

- Chào Lucifer, đã lâu không gặp! Hôm nay cậu có gì cho tôi nào?

Một giọng nói điềm đạm cất lên trong bóng tối của căn hầm khi Dark Elf bước xuống với Ruvy trên tay. Nó nuốt nước bọt đánh ực. Trong đầu nó hiện ra một viễn cảnh khác: Một tên gϊếŧ người hàng loạt, một nhân vật giấu mặt, một cuộc giao dịch trong bóng tối, và nó – một con nhóc ngoài cuộc tò mò bị bắt gặp …

“Đây là một trò chơi … chắc họ sẽ không thủ tiêu mình để bịt đầu mối đâu nhỉ …”

Ruvy rùng mình nghĩ thầm, khi Dark Elf cúi đầu bước qua các bậc cầu thang để xuống tầng hầm tối tăm. Anh ta thẳng tay thảy nó xuống chiếc bàn gỗ nằm đối diện người lạ mặt trong căn hầm. Qua ánh sáng le lói chiếu xuống từ những ô cửa sổ mờ đυ.c, nó thấy người lạ mặt mỉm cười, một nụ cười ấm áp và thân thiện.

- Ô, tôi không ngờ là cậu dẫn theo một người bạn bé nhỏ nữa cơ đấy!

Người lạ lên tiếng, giọng nói của anh ta cùng với nụ cười tạo cho Ruvy một cảm giác an toàn và đáng tin cậy, khiến cho những tưởng tượng nãy giờ của nó dường như tan biến hết. Nó quay sang nhìn Dark Elf. Với bóng tối của căn hầm và bóng tối phát ra từ chính bản thân anh ta, Ruvy không tài nào đoán được biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng ấy. Chỉ biết rằng, Dark Elf dường như đã rời ánh mắt khỏi nó bởi cảm giác lạnh sống lưng khi bị anh ta nhìn vào đã không còn. Tiếp lời người lạ, Dark Elf cất tiếng khô khốc.

- Cậu chủ, cậu có điện thoại!

Một giọng nói quen thuộc cất lên bên tai. Chàng trai trẻ bàng quan đưa mắt về bên phải, nơi phát ra giọng nói. Một người đàn ông vận trên mình bộ vest màu đen với kiểu dáng đơn giản đang kính cẩn và nghiêm trang đứng chếch về phía sau cậu, chìa về phía cậu một chiếc tai nghe không dây đang được kết nối với chiếc điện thoại mà cậu đã tiện tay quẳng vào một xó nào đó. Lẳng lặng, cậu trai đón lấy chiếc tai nghe và cài lên tai, không buồn tìm hiểu xem ai là người ở đầu dây bên kia. Rút cục thì, ngoài người đó ra, ai sẽ buồn gọi cho cậu cơ chứ?

- Chào chú! – Cậu lơ đãng cất tiếng.

- Con trai yêu quý của ta, con vẫn khỏe chứ? - Ở đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông du dương cất lên.

- Vâng. – Cậu lặng lẽ trả lời.

- Tốt lắm! Ta rất mừng khi nghe thấy vậy! Tuy nhiên, đã rất lâu rồi ta và con không gặp nhau đấy! Tại sao con không ghé thăm ta vào thời gian tới nhỉ? – Người đàn ông tiếp tục cuộc đối thoại bằng giọng nói êm dịu của mình.

- Vâng. – Cậu lặp lại câu trả lời cộc lốc.

- Tốt lắm! Ta nghe nói rằng con vẫn còn chơi trò chơi đó, con không gặp khó khăn gì chứ? Con biết là con luôn có thể nhờ cậy đến sự giúp đỡ của ta mà, phải không?

- … Chắc chú không gọi tới chỉ để hỏi thăm thôi chứ? – Cậu trai trả lời sau vài giây im lặng.

- Ô? Vậy là ta không thể gọi tới chỉ để hỏi thăm con trai yêu quý của ta thôi chăng?

- …

Cậu trai im lặng. Người đàn ông ở đầu dây bên kia luôn tỏ ra rất giỏi trong những cuộc đối thoại. Còn cậu, cậu chưa bao giờ có hứng thú với việc giao tiếp. Bởi vậy, trong những cuộc nói chuyện như thế này, cậu luôn luôn bị đẩy vào thế bị động. Sau một hồi im lặng, người đàn ông khép lại chủ đề mà đối phương dường như đã cảm thấy nhàm chán và bắt đầu một chủ đề mới:

- Con trai, con đã bỏ học được gần hai năm rồi nhỉ?

- …

- Con biết đấy, ta luôn tôn trọng ý muốn của con. Tuy nhiên, những trưởng lão trong gia tộc lại cảm thấy rất không hài lòng khi người thừa kế của chúng ta không được nhận một nền giáo dục đầy đủ. Rất may là, học kỳ mới sẽ bắt đầu trong chưa đầy một tuần nữa, và ta đã làm việc xong xuôi với nhà trường để họ tiếp nhận lại con dù cho con đã tự ý bỏ học khá lâu. Vì vậy, con sẽ không phản đối yêu cầu của ta về việc nhập học lại vào tuần tới chứ?

- Vậy nếu tôi không đồng ý? - Cậu trai trả lời cộc lốc.

- Nếu con không đồng ý, những trưởng lão sẽ không hài lòng. Nếu họ không hài lòng, ta cũng sẽ ít nhiều gặp phiền phức. Và như vậy, ta sẽ buộc phải cắt giảm khoản tiền dành cho trò chơi của con. – Người đàn ông trả lời không chút do dự.

- …

Cậu trai im lặng. Dù cho cảm giác có thế nào, cậu không thể việc phủ nhận mình vẫn chỉ là một thằng ăn bám không hơn. Cảm nhận được không khí nặng nề ở đầu dây bên kia, người đàn ông lập tức thay đổi cách truyền đạt:

- Con trai, ta hiểu cảm giác của con sau chuyện xảy ra với Saphira, tuy nhiên …

- Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây!

Cậu bật ra một câu trả lời có phần xác xược. Không thể biết được ở đầu dây bên kia, có hay không sự không hài lòng. Tuy nhiên, sau một thoáng im lặng, người đàn ông tiếp tục nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra:

- Con trai yêu quý của ta, con biết ta luôn muốn những gì tốt nhất cho con mà phải không? Từ sau khi cha mẹ con qua đời, ta đã luôn coi con như con trai của ta vậy. Tuy nhiên, ta không thể làm gì hơn khi những lão già trong tộc vẫn cứng đầu và bảo thủ như vậy. Nếu con đồng ý nhập học, ta có thể đảm bảo là con sẽ không cần phải lo lắng tới chuyện điểm số. Ngoài ra, ta cũng sẽ không ngần ngại mà tăng thêm khoản trợ cấp cho trò chơi của con. Chỉ cần con làm theo những gì ta nói, cho dù con cần gì, ta cũng luôn sẵn sàng đáp ứng. Vậy, câu trả lời của con là gì?

- … Không phải chú đã tự quyết định được tất cả rồi sao?

Chàng trai nói, rồi lẳng lặng ngắt kết nối. Không biết từ bao giờ, cậu đã nghiến chặt hàm răng trong vô thức. Siết chặt cán dao và dĩa trên tay, cậu cắt nát đĩa thịt trước mặt giờ đã nguội ngắt. Căn phòng rộng lớn đủ sức chứa tới ba mươi người, ở một đầu của chiếc bàn ăn dài và rộng chỉ có duy nhất một chàng trai. Lặng lẽ, cậu xắn một miếng thịt trên đĩa và bỏ vào miệng, vị tanh của thịt tái và vị nồng của gia vị xộc lên khiến cho cổ họng cậu nghẹn ứ và ruột gan quặn lại. Nhăn nhó, cậu vứt dao dĩa trên tay xuống bàn, uống một ngụm nước rồi chùi miệng và đẩy ghế đứng dậy, không quên tháo chiếc tai nghe trên tai và thảy xuống mặt bàn. Mặc kệ ánh nhìn của những gia nhân, cậu lẳng lặng rời khỏi phòng ăn, để lại tiếng vang sau mỗi bước chân trên dãy hành lang vắng bóng người.

Lặng lẽ, cậu bước vào một căn phòng, đóng sầm cánh cửa gỗ lại và khóa trái. Mệt mỏi tựa lưng vào cánh cửa, cậu thở dài. Ánh mắt cậu đăm đăm hướng về phía bức ảnh nơi đầu giường. Trong khung ảnh, một cô gái xinh đẹp với đôi mắt mơ màng đang nhìn thẳng về phía cậu, đôi môi mọng đỏ đang mỉm một nụ cười và mái tóc nâu bồng bềnh ôm trọn lấy khuôn mặt và bờ vai kiều diễm. Hít một hơi thật sâu, cậu bước tới, cầm bức ảnh lên và chăm chú ngắm nhìn. Sau một hồi lâu, cậu thở dài, đặt bức ảnh xuống và ngồi lên giường. Với tay lấy những miếng dán điện tử để trên kệ, cậu lần lượt gắn từng miếng lên xung quanh đầu. Bên chiếc tủ cạnh giường, một thiết bị hình hộp chữ nhật mỏng nang tên Dreamer tự động bật sáng. Trên màn hình của chiếc Dreamer, hình ảnh một nhân vật ảo hiện lên, với mái tóc trắng lòa xòa, bộ đồ da đen tối và thanh cự kiếm với kích thước gần bằng một thân người. Bên cạnh hình ảnh về nhân vật, những dòng chữ thể hiện thông tin nhân vật lần lượt xuất hiện.

Chàng trai liếc qua những thông số, bấm vào nút hiện trên màn hình, nằm ngay ngắn xuống giường, nhắm mắt và chờ đợi.

<Đang kết nối với máy chủ>





* * *

- Xin chào, Lucifer! Hôm nay cậu có gì cho tôi nào?

Vẫn như thường lệ, một giọng nói êm đềm vọng lên trong bóng tối, ngay khi cánh cửa cũ kĩ đầy mối mọt được Lucifer mở ra. Lẳng lặng bước xuống những bậc cầu thang ọp ẹp, cậu tiến tới trước chiếc bàn gỗ quen thuộc, lẩm bẩm từ “Giao dịch”, và đặt vào đó những món đồ.

- Cậu đang có 12,653 Gold. Sau khi bán hết số đồ này, tôi đoán cậu sẽ có thêm chừng 1,200 Gold nữa. Đã có một lượng tiền kha khá rồi, cậu có nhắm tới món đồ nào rồi chứ?

Như mọi khi, Phantom sau một hồi tính toán, đặt vào cửa sổ giao dịch những món đồ cần thiết cho Lucifer và bắt đầu câu hỏi. Đáp lại, Lucifer lơ đãng nhìn vào bóng tối phía sau anh, và chỉ trả lời sau một vài giây im lặng:

- Không.

- Lần cuối cậu đổi vũ khí là từ hồi nhận được thù lao từ Ymir’s Heart. Từ đó tới giờ cũng phải được gần một tháng rồi, và cậu cũng đã lên thêm sáu cấp độ. Tôi nghĩ đây là khoảng thời gian thích hợp để cậu thay đổi trang bị đấy!

Phantom tiếp tục, và hoàn thành giao dịch. Nhìn lại cửa sổ trang bị, Lucifer ậm ừ rồi xoay người bước ra cửa, lặng lẽ hệt như lúc cậu bước vào. Ánh sáng ban ngày rực rỡ chiếu rọi vào căn hầm qua cánh cửa mở toang. Nhưng với Lucifer, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là làn sương âm u và tăm tối dày đặc bao quanh. Lẳng lặng, cậu bước đi như một bóng ma trên con đường vắng vẻ. Lần lượt, từng căn nhà lùi về phía sau theo bước chân cậu, những con ngõ nhỏ dần được nới rộng ra, những người chơi dần tụ tập đông đúc và âm thanh hỗn loạn của những cuộc mua bán dần trở nên huyên náo khi Lucifer tiến dần tới quảng trường của thành phố Gaia. Dù vậy, trong mắt Lucifer, tất cả những khung cảnh ồn ào và náo nhiệt vẫn chìm sâu trong một làn sương mù xa xăm.

- Này! Đi phải nhìn đường chứ!

Một tiếng nói vang lên bên tai Lucifer ngay sau khi có thứ gì đó huých mạnh vào vai khi cậu đang len lỏi trong dòng người vô tận. Thờ ơ quay sang nhìn, trước mắt Lucifer hiện lên hình ảnh một Knight thuộc chủng tộc Human vận trên mình bộ giáp phục sáng bóng ánh bạc, một tấm khiên nặng nề đeo sau lưng và một thanh kiếm cùng màu treo bên hông. Trong thành phố, hắn ta không đội mũ giáp mà cởi bỏ ra, để lộ mái tóc vàng bóng bẩy cùng khuôn mặt điển trai theo đánh giá khách quan. Từ khắp người hắn, một ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra chứng minh cho việc hắn là một Light Player, kẻ thù của những Dark Player như Lucifer. Dù có đang ở trong thành phố, nơi việc gϊếŧ người là không thể kể cả họ có là một DP, thì việc chạm trán với một LP đối với Lucifer cũng là chẳng thoải mái chút nào, nhất là khi đó là kẻ mà cậu đã không ít lần phải đối đầu ngoài chiến địa.

– Ôi trời! Không phải là Dark Elf đây sao? – Tay LP nói lớn và cười mỉa, khiến cho một số người xung quanh tò mò quay lại – Đã từ lâu rồi kể từ lần cuối ta gϊếŧ ngươi nhỉ!

– Lancelot!

Lầm bầm trong miệng, Lucifer ngước mắt nhìn thẳng vào tên Knight với mái tóc vàng rực, tự hỏi tại sao những kẻ khó chịu luôn biết cách chọn cùng một thời điểm để xuất hiện. Cũng như DP, những Light Player có một bảng xếp hạng công trạng – bảng xếp hạng số lượng DP mà một LP gϊếŧ được. Trong bảng xếp hạng đó, cái tên Lancelot đã luôn đứng đầu trong một khoảng thời gian dài.

Với khả năng dùng kiếm và khiên, Knight là một class khá dễ chơi bởi khả năng phòng thủ gần như tuyệt đối. Tuy nhiên, Knight cũng đồng thời là một class rất khó để có thể trở nên mạnh mẽ bởi sức tấn công khá yếu nếu so sánh với các class có thể sử dụng vũ khí bằng hai tay, hoặc chí ít là những class có thể tập trung riêng vào một tay sử dụng vũ khí. Vì có thêm một tấm khiên, các Knight luôn phải tiêu tốn khá nhiều tiền bạc cho việc mua sắm và sửa chữa trang bị. Đồng thời, để bù lại khả năng tấn công hạn chế, cho tới thời điểm này, cách duy nhất mà các Knight có thể áp dụng vẫn chỉ là đầu tư thật nhiều tiền cho vũ khí.

Trong thế giới Terra Somniare, rất hiếm người có khả năng kiếm đủ tiền để có thể chi cho cả một bộ giáp, một thanh kiếm và một tấm khiên tốt. Tuy nhiên, bằng một cách phi lý nào đó, Lancelot lại có đủ khả năng chi trả cho toàn bộ những trang bị đắt đỏ và hào nhoáng của mình. Nhờ vậy, sức mạnh của một Knight được tăng lên đáng kể. Giống như class Knight của mình, Lancelot bị ám ảnh bởi một khái niệm phù phiếm được gọi là “chính nghĩa”. Hắn luôn tỏ ra là một vị anh hùng, người bảo vệ kẻ yếu và chống lại kẻ mạnh. Hắn luôn mang trong mình một sự thôi thúc trừ khử những kẻ như Lucifer – những DP. Bằng sức mạnh có được từ những trang bị cấp cao cũng như từ sự chúc phúc dành cho các LP, Lancelot trở thành một đối thủ mạnh đối với các DP, và kể cả đối với Lucifer. Bởi vậy, chạm trán hắn trong khi bản thân chưa đủ mạnh luôn là điều mà Lucifer không hứng thú một chút nào – vì sức mạnh, và vì bản tính khó ưa của hắn.

– Ồ không! Không phải Lancelot! Là Sir Lancelot! Chỉ mới hôm qua thôi, ta đã được chính đức vua phong tước Hiệp sĩ bằng chính thanh kiếm này! Sao hả tuyệt vời chứ? Một kẻ nằm ngoài vòng pháp luật như ngươi sẽ không bao giờ biết được thế nào là niềm vinh hạnh khi được nhận một danh hiệu cao quý như thế này và được tất cả mọi người nể trọng đâu! – Lancelot bắt đầu thao thao bất tuyệt.

– Sao cũng được!

Lucifer lẩm bẩm và quay đi, cậu không muốn phí chút thời gian nào với một kẻ phù phiếm như hắn ta. Lách người qua đám đông huyên náo, cậu mở cửa sổ Trang bị lên, nhìn qua một chút rồi thở dài.

“Mình cần phải trở nên mạnh hơn nữa!”

Thầm nghĩ, Lucifer lặng lẽ bước đi. Trước mắt cậu, viễn cảnh về những cuộc chiến không ngừng nghỉ diễn ra giữa khu rừng tối tăm Mirkwood vô thức hiện lên. “Hãy nói cho tôi biết ước mơ của bạn là gì, và tôi sẽ nói cho bạn cách để thực hiện nó”. Bên tai cậu, lời hứa hẹn trên tờ quảng cáo ấy vẫn văng vẳng đâu đây. Và trong đầu cậu, những ký ức mồn một của một ngày xa xôi nào đó lại chợt ùa về.

Ước mơ của cậu …

* * *

– Ngươi là Dark Elf?

Một chiến binh, một kẻ lạ mặt bất chợt xuất hiện và thẳng tiến về phía Lucifer trong khi cậu đang lặng lẽ nghỉ ngơi bên một gốc cây nơi giao nhau giữa Lumenwood và Mirkwood, với kiếm lăm lăm trên một tay và khiên buông thõng bên tay còn lại – một Knight – đứng sừng sững trước mặt Lucifer và cất tiếng hỏi.

– Thì sao?

Với một người mà đôi tay và thanh kiếm đã nhuốm máu quá nhiều người chơi như Lucifer, việc bị tìm kiếm và trả thù là một điều tất yếu. Vì vậy, cậu luôn giấu mình trong khu rừng tăm tối và vắng vẻ Mirkwood. Tuy nhiên, sự xuất hiện của tên này có thể khiến Lucifer khó chịu vì lớp nhân vật của hắn, nhưng không hề khiến cậu thấy bất ngờ hay lo lắng. Một phần vì, với số lượng đồng đội mà hắn mang theo, hắn có thể hoàn toàn áp đảo Lucifer bằng cách tấn công bất ngờ nếu muốn. Tuy nhiên, vì hắn chưa làm vậy, và vì tuy tay vẫn lăm lăm khiên và kiếm, hai trang bị đó của hắn không hề chĩa về phía cậu, cho thấy mục đích chính của hắn không phải là một trận đánh. Hơn nữa, kể cả nếu như hắn có mục đích như vậy thật, thì cậu chỉ việc chống trả lại mà thôi. Bởi vậy, vẫn giữ tư thế ngồi một cách thoải mái nhất, Lucifer bình tĩnh ngước lên và ung dung ném lại hắn một câu trả lời cụt lủn.

– Chúng ta có một yêu cầu dành cho ngươi!

Cau mày vì câu trả lời xấc xược, nhưng chiến binh lạ mặt vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện sau khi cân nhắc lại tầm quan trọng của việc mà mình cần thực hiện.

– Thù lao?

Lucifer tiếp tục trả lời cộc lốc, trong khi tên Knight quay lại bàn bạc một chút với những tên đồng đội. Không lâu sau, một yêu cầu Giao dịch xuất hiện trước mắt Lucifer. Cậu chạm vào nút <Đồng ý>, và cửa sổ Giao dịch hiện lên. Ngay sau đó, một con số được nhập vào khung Giao dịch bằng tiền: 5,000 Gold.

– Đây là một phần ba thù lao đặt cọc. Số còn lại, chúng ta sẽ trả sau khi yêu cầu được thực hiện.

Lucifer liếc nhìn số tiền, suy nghĩ một lúc rồi đóng cửa sổ giao dịch và phủi quần áo đứng dậy. Mười lăm ngàn Gold là một số tiền không hề nhỏ. Trung bình một ngày trong thế giới ảo, cậu có thể kiếm được khoảng 1,000 Gold. Trừ đi chi phí cho việc sửa chữa trang bị và mua thêm bình hồi máu, cậu còn lại khoảng 800 đến 900 Gold. Những yêu cầu với thù lao lớn như thế này không có nhiều, và nên được nắm bắt ngay khi có thể.

– Số tiền này, đưa cho một người tên Phantom ở Gaia City. Sau khi anh ta nhận được tiền, chúng ta sẽ bàn tiếp về yêu cầu của các ngươi!

Lucifer nói và dợm bước bỏ đi, tuy nhiên tay Knight và những đồng đội của hắn không hề tránh đường mà vẫn lù lù đứng chắn trước mặt cậu.

– Nếu vậy, hãy đi cùng chúng ta! Vì nơi mà chúng ta sắp tới cũng không xa Gaia City là bao! – Tên Knight nói.

Lucifer cau mày, cậu đã có ý định dành cả ngày dài trong Mirkwood. Tuy được biết tới với danh hiệu Dark Elf bởi là người đứng đầu trong bảng xếp hạng DP, Lucifer nổi tiếng bởi số người mà cậu đã gϊếŧ, không phải bởi sức mạnh của cậu. Cuộc gặp gỡ với Lancelot đã nhắc nhở cậu về điều đó. Trong thế giới này, một người có thể trở nên mạnh hơn không chỉ bằng những trang bị cấp cao, mà còn bằng cấp độ, kỹ năng, và nhất là, bằng việc gϊếŧ người.

Nhìn quanh một lượt, Lucifer đánh giá đối thủ. Xét về trang bị, cấp độ của bọn chúng có lẽ tương đương cậu. Xét về số lượng, bọn chúng chắc chắn ấp đảo cậu. Tuy nhiên, xét về kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu PvP, Lucifer tin rằng khả năng của cậu có thể vượt xa chúng, nhất là khi cậu đã dành rất nhiều thời gian trong Mirkwood tối tăm, một mình chiến đấu với từng nhóm những Dark Elf với sức mạnh và trí thông minh không mấy thua kém những người chơi cùng cấp độ. Nếu ra tay bất ngờ, Lucifer tin rằng cậu sẽ có khoảng năm mươi phần trăm khả năng chiến thắng, tuy nhiên …

“15,000 Gold … Và nếu tính toán sai lệch …”

– … Dẫn đường đi!

Lucifer miễn cưỡng đồng ý. Nếu tấn công bọn chúng, cậu chắc chắn sẽ để vuột mất cơ hội kiếm được 15,000 Gold một cách nhanh chóng. Nếu thắng, cậu sẽ nhận được một lượng chỉ số bù lại và tăng khả năng của Dark Aura. Nhưng nếu thua – và khả năng này cũng lớn tương đương hay thậm chí lớn hơn khả năng cậu có thể gϊếŧ hết bọn chúng trước khi bị tất cả bọn chúng tùng xẻo – thì cậu sẽ mất đi một lượng lớn điểm chỉ số, mất thêm một ngày rưỡi để kiếm tiền và nâng cao sức mạnh, và có thể còn mất đi một số trang bị khá đắt đỏ và khó kiếm. Đặt tất cả lên bàn cân, dù cho hôm nay có là một ngày tồi tệ đối với Lucifer, cậu vẫn có thể nhận thấy rằng cố gắng gϊếŧ bọn chúng là một lựa chọn thiếu sáng suốt. Dẹp ý muốn của bản thân sang một bên, Lucifer lặng lẽ theo chân những kẻ lạ mặt, trở lại thương thành Gaia.

Thêm Bình Luận