lại thành chiếc đuôi ngựa buông ở phía sau. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, cô vội vàng cúi đầu, căng thẳng nhìn đôi giày vải của mình.
Chẳng lẽ đây lại là người bảo mẫu? Sao lại là một người trẻ tuổi như vậy nhỉ? Liệu cô ấy có kinh nghiệm hay không? Sẽ không ôm mộng được làm Phượng Hoàng bay lên cành cao chứ? Bao điều nghi vấn liên tục nảy sinh ở trong đầu Phó Thần Cương.
“Ấy này! Đừng có nhìn người ta chằm chằm mãi thế, hãy vào nhà trước đã.” Bà Lưu vội vàng nói.
Vào đến phòng khách, cô gái bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, thậm chí suýt nữa thì quên cởi giầy, may nhờ có bà Lưu kéo kéo, cô mới phục hồi lại tinh thần.
“Đúng là cô thật.”
“Vâng. . . Là tôi.”
“Thì ra là như vậy à? Như thế thì không còn gì tốt hơn rồi.” Bà Lưu thở phào nhẹ nhỏm, “Ngài đã cũng biết Vân Mỹ, vậy ngài cũng đã biết bản lãnh cô ấy trông trẻ ra sao. Mặc dù Hoa Hiên còn trẻ, nhưng trẻ con đứa nào cũng rất thích cô ấy. Khi đó tôi liền nghĩ đến chuyện nếu để cho cô ấy trông nom bảo bảo thì rất tốt, thế nào, ngài có muốn nhìn thử một chút hay không?”
Phó Thần Cương chần chờ một chút.“Không cần.”
Lúc này đổi lại là bà Lưu ngây người, nhưng ngược lại, Khang Hoa Hiên dũng cảm ngẩng đầu, đối mặt với anh: “Tại sao? Ngài cảm thấy tôi còn trẻ tuổi sẽ không có kinh nghiệm hay sao? Thật ra thì…”
“Bởi vì tôi không muốn dùng người có liên quan với những chuyện ngày trước … Bảo mẫu cũng vậy.”
tường dán giấy, lấy màu lam nhạt làm chủ đạo, ngay chính giữa phòng là một chiếc giường trẻ con bằng gỗ mộc, trong giường đứa trẻ đang oa oa khóc lớn.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng đến gần, tiếp đó ghé đầu vào phía trên chiếc giường, rốt cục đứa nhỏ nhìn thấy có người đến gần, giang hai cánh tay cố gắng quơ múa.
“Chào cục cưng!” Khang Hoa Hiên đưa tay ra run rẩy ôm lấy đứa nhỏ, sau đó nhẹ nhàng để đầu của cục cưng khẽ tựa vào bả vai mình, hai cánh tay ôm đứa bé thật chặt vào trong ngực.
Nói cũng thật kỳ quái, vốn là đứa trẻ luôn khóc rống, vậy mà lúc này bất chợt đã yên lặng lại, cũng bình yên tựa vào trên vai cô.
Cô nhẹ nhàng đung đưa cơ thể của mình, bằng cách đu đưa theo một quy tắc nhất định, cô vỗ về bé cưng trong ngực, vừa cúi đầu ghé vào tai bé thầm thì điều gì đó.
Mà lúc này cục cưng cũng đã đưa bàn tay nhỏ bé ra, tò mò sờ sờ lên mặt cô, sờ sờ nơi gò má, đôi môi, lông mày, lỗ tai. . .
Nhìn mấy người hòa thuận với nhau, xem ra dường như có lẽ anh đã tìm được bảo mẫu thích hợp nhất cho Huân Triết rồi. Phó Thần Cương ho nhẹ một tiếng, thu hút lại sự chú ý của hai người phụ nữ.
"Vậy Huân Triết sẽ giao cho cô, sữa bột ở … "
“Ngài nói tên gọi của bé cưng là gì?” Cắt ngang lời anh, Khang Hoa Hiên nhìn về phía anh hỏi lại
Khi nói mà bị người cắt ngang, theo lý thuyết Phó Thần Cương sẽ phải cực kỳ tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn vào ánh mắt đang tràn đầy mong đợi của cô, vốn dĩ anh nên tức giận mới phải, toàn bộ thành bong bóng vỡ tung mất tiêu.
“Khụ… Phó Huân Triết, Huân trong huân chương, Triết trong triết học.”
“Huân Triết, Huân Triết. . .” Cô lẩm bẩm nhắc lại, vừa nắm tay bé cưng, vừa đùa với nó.
"Này! Huân Triết, chào bé cưng nhé! Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, dì là dì Khang nhé! Con nói thử xem nào, dì Khang … "
Phó Thần Cương bị tính trẻ con của cô làm cho bật cười: “Đứa nhỏ này tôi giao cho cô, còn chi tiết khác bà Lưu sẽ nói cho cô biết. Tối hôm nay tôi sẽ về sớm một chút, nếu như cô có vấn đề gì cần nói, chúng ta có thể thảo luận.” Anh giấu nụ cười, nghiêm nghị nói.
“A… vâng, được ạ!” Khang Hoa Hiên gật đầu một cái, cúi đầu tiếp tục đùa với bé cưng, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô đột nhiên giật mình nhớ đến một chuyện, ôm bé con chạy về phía anh vừa đi.