Khang Hoa Hiên cũng đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của anh, khi đầu ngón tay cô phớt qua bờ môi của anh thì đột nhiên bị anh nắm lấy.
Chỉ thấy anh chôn mặt vào cổ của cô, khàn khàn thì thầm ở bên tai cô, “Chờ anh dỗ Huân Triết ngủ nhé.”
Khang Hoa Hiên đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra, từ trên ghế salon cô nhảy dựng lên, không dám nhìn anh nữa. Cô quay đầu liếc thấy Huân Triết đang cười nhìn cô rất vô tư. Lúc này cô mới nhận ra mình và Phó Thần Cương dám đương nhiên hôn nhau ở ngay trước mặt con trai…
Cô cúi đầu định chạy đi, không ngờ cánh tay dài của anh lại kéo một cái ôm cô vào trong ngực một lần nữa.
“Anh làm cái gì vậy?” Chẳng phải là anh muốn cô đợi anh sao? Hiện giờ tại sao lại dùng ánh mắt này để nhìn cô nhỉ?
Cô gái nhỏ này, rốt cuộc có phải là trời cao đã phái tới để sưởi ấm cho anh không? Lại còn tới để khıêυ khí©h anh đến cực hạn nữa chứ? Anh đã bị cô chọc làm cho cơ thể muốn bốc lửa lên rồi, vậy mà cô lại còn dùng vẻ mặt cực kỳ vô tội kia mà nhìn anh …
“Cho anh một cái hôn, anh sẽ thả em lên lầu.” Anh khàn khàn nói.
Khang Hoa Hiên ngây người ra một chút, đang ôm mặt của anh, cô liền áp môi mình vào má anh làm một cái hôn thật nhanh …
Chỉ như vậy thôi sao?
Đối với anh như vậy là không đủ, mặc dù là hôn nhanh, nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
Cô nhìn anh vẫn giữ tay của mình đầy khó hiểu, chỉ thấy anh lại khẽ nói một lần nữa: “Cái đó không tính, hôn lại.”
Lần này, cô phải dừng lâu hơn một chút, nhưng hiển nhiên cô vẫn không hiểu cái anh cần là gì.
Khi môi của cô vừa rời đi, chỉ nghe thấy anh hừ nhẹ một tiếng, nháy mắt một cái, một bóng đen liền đè lên trên.
Khi bị người trước mặt làm cho cô lâm vào tình cảnh sống chết do bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, khi tất cả không khí tụ tập trung lên đến não bộ, rốt cuộc lúc này Khang Hoa Hiên đã hiểu ra, anh muốn một cái hôn nhưng là loại hôn…
Mãi sau, cho đến lúc cô sắp ngạt thở, giùng giằng đẩy anh ra, quay đầu há to miệng ra để hít thở luồng không khí mới mẻ thì anh mới cười, buông cô ra.
“Em vừa rồi… Sắp chết ngạt…”
“Chờ một chút anh sẽ dạy em lấy hơi thế nào.” Anh cười nói, hơi thở ấm áp phun trên mặt nàng, dường như lại càng làm cho gương mặt cô đỏ rực thêm nữa.
Khang Hoa Hiên kêu lên nũng nịu một tiếng, chạy đi thật nhanh. Cô núp ở trong thang lầu, nghe Phó Thần Cương bắt đầu dùng ngôn ngữ trẻ con để nói chuyện với cục cưng, dường như đã đạt được nhận thức chung gì đó, anh ôm bé cưng đi vào phòng trẻ.
Mà hiện tại cô nghĩ nên làm cái gì nhỉ?
Cô ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại người mình một chút… Chỉ là một chiếc áo T-shirt bình thường, ở phía trên còn mờ mờ dấu vết sữa do bé cưng ói ra nữa… Cô phiền muộn cau mày, trên người cô chắc sẽ không đến nỗi toàn là mùi sữa của bé cưng chứ?
Suy nghĩ một chút, cô liền đi vào phòng tắm, ý định tắm rửa sạch sẽ người mình, ít nhất cũng không để cho anh ngửi thấy mùi vị của sữa chua này nữa.
Nước ở vòi chảy ra đã ấm một chút, cô vừa mới cởi chiếc váy ra, đang định cởϊ áσ chợt nghe thấy một giọng nói vang lên ở sau lưng…
“Em đang làm gì vậy?”
Xoay người nhìn lại, thiếu chút nữa Khang Hoa Hiên kêu thét lên thành tiếng, vội vàng cầm lấy chiếc váy vừa mới cởi ra để ở bên cạnh che kín bắp đùi: “Anh… Anh vào đây làm gì?”
Phó Thần Cương mắt sáng như đuốc, nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, không hề nhìn vào những nơi khác, hơi dừng lại, sau đó anh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Em…” Cô nhìn thân thể của mình, “tắm mà…”
“Tại sao lại phải tắm?”
Mặc dù luống cuống, nhưng anh hỏi vấn đề này đã làm cho đôi lông mày vòng cung của cô thoáng nhíu lại: “Đương nhiên là vì hôm nay em vẫn chưa tắm thôi!”
Nghe cô nói với vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên, Phó Thần Cương cười ra thành tiếng. Vừa mới rồi thiếu chút nữa anh đã cho rằng cô là một cô gái giỏi về tâm kế, nghĩ hết cách để khơi mào du͙© vọиɠ của anh, sau đó còn hiểu rõ phải đi tắm trước đã… Hiện tại, anh cũng không biết rốt cuộc cô là trong sáng chân thật hay là kỹ xảo của cô đã đạt mức quá cao siêu rồi nữa?
“Anh cười cái gì?” Rốt cuộc cảm thấy xấu hổ, Khang Hoa Hiên dùng một tay định đẩy anh ra ngoài cửa.“Anh mau đi ra đi!”
“Trùng hợp thế nhỉ?” Anh mỉm cười chống đỡ lại, cầm tay của cô xoay lại một cái, để cho cô dựa vào ngực mình.“Anh cũng chưa tắm.”
Đột nhiên bị anh một xoay tròn một vòng, Khang Hoa Hiên không biết làm sao, cô tựa vào trong ngực anh, nhận ra trống ngực anh đang vô cùng chấn động, hơn nữa ngụ ý của anh không phải là muốn cô…
“Chúng ta cùng nhau tắm nhé!” Anh cười nhìn cô, phun ra một câu nói như vậy.