Đối phương dừng lại một chút, “… Tiểu thư à, rốt cuộc thì em đang suy nghĩ gì vậy?"
“Cái gì là cái gì ?”
“Chị hỏi em, lúc đầu vì sao em lại ném con cho cha nó chăm sóc?”
“Bởi vì. . . em sợ cục cưng phải chịu đói.”
“Đúng vậy, khi đó em nói em không có tiền đúng không? Cho nên, em mới giao con cho cha nó chăm sóc. Em cũng đã đi làm bảo mẫu cho con mình để kiếm tiền, hiện tại em cũng đã tích lũy đủ tiền rồi, đây là lúc em nên đón con đi mới phải chứ?”
“Không được đâu! Rõ ràng em đã để nghị với anh ta chăm sóc cục cưng một năm, hiện tại mới hơn bảy tháng, không có thể nói mà không giữ lời được.”
Cò lớn màu đỏ vẫn nhẫn nại hỏi tiếp:, “Được, vậy chị hỏi em, liệu một năm sau em có mang cục cưng ra đi thật không?”
“Dĩ nhiên rồi. . . em sẽ mang đi chứ. . .”
“Nếu đã như vậy, bây giờ việc gì em phải để cho con trai của em bồi dưỡng tình cảm với cha của nó?” Cò lớn màu đỏ tức giận đến mức kêu ầm lên quàng quạc: “Em thực là ngốc nghếch mà! Nên để cho người đàn ông đối xử với đứa trẻ càng lạnh nhạt thì em lại càng có lợi chứ! Lỡ như tình cảm của hai cha con mà quá tốt, đến cuối cùng không dứt ra được thì lúc đó làm sao em mang con đi được đây?”
“Nhưng mà… Nếu vậy thì anh ấy quá đáng thương…” Đã để cho Phó Thần Cương biết mình có con trai, sau một khoảng thời gian chung sống lại tước đoạt, mang con trai của anh đi, thật sự cô không đành lòng nhẫn tâm như thế.
“Ai đáng thương vậy?” Cò lớn màu nâu đã bay vào hỏi.
“Cô lại đây!” Cò lớn màu đỏ kể lại câu chuyện vừa xảy ra lúc nãy cho Cò lớn màu nâu nghe.“Cô nói xem, như vậy có phải là quá ngu ngốc hay không?”
“Đúng là lòng dạ đàn bà.” Cò lớn màu nâu bình luận ngắn.
“Đúng đúng đúng !” Cò lớn màu đỏ vẫn còn thở phì phò.
“Còn cô.” Cò lớn màu nâu lại chuyển mũi nhọn về phía Cò lớn màu đỏ “Lại sống quá lý trí theo kiểu máu lạnh.”
“Tôi ư? Đâu có? Tôi đây là chỉ suy nghĩ cho em nó mà không được hay sao”
“Được, vậy tôi hỏi cô, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Ở. . . trong nhà . . .” Cò lớn màu đỏ trở nên ấp úng.
“Nhà ai?”
“Thì là ở nhà cha của đứa nhỏ ấy…” Tỏ ý không muốn tiếp chiêu.
“Ở trong nhà anh ta làm cái gì?”
“Giúp một tay chăm sóc cục cưng. . .” Bắt đầu cáu. . .
Kết quả, cả ba cô gái đều có khí thế kinh người, đều làm mẹ khi chưa lập gia đình. Rõ ràng đều nói muốn mang con đến đặt ở cửa nhà của người đàn ông, để cho con mình “tự sinh tự diệt”, cuối cùng thì thế nào? Chẳng phải lại không đành lòng thấy các ông bố kia lâm vào tình huống bi thảm, vì vậy đành đến để hỗ trợ đó sao.
Trong số này, lại chỉ có Khang Hoa Hiên lớn mật nhất, trực tiếp đến thẳng nhà người đàn ông đó làm bảo mẫu 24 giờ, dĩ nhiên là vừa được ở bên cạnh chăm con lại vừa kiếm được tiền nữa chứ!
Lâm Tĩnh - Cò lớn màu đỏ vẫn cho là trong ba người các cô, Khang Hoa Hiên là người mềm yếu nhất, không có chủ kiến, nhưng không ngờ rằng, ẩn dưới gương mặt ôn hòa kia lại là trái tim kiên định như thế.
“Nhưng mà, chị cũng cảm thấy Lâm Tĩnh nói rất đúng. Hoa Hiên, em cũng không nên lún sâu vào đó quá.” Cò lớn màu nâu nói với Cò nhỏ màu lam, “Nếu không, rốt cuộc người chịu tổn thương chắc chắn sẽ là em đấy.”
“. . .”
“Em suy nghĩ một chút đi, nếu như cuối cùng, cha của đứa nhỏ không muốn trả con lại cho em thì làm sao đây? Em chấp nhận sẽ ra đi một mình hay sao?”
“Nhưng mà. . . Em lại không muốn anh ấy bị tổn thương. . .”
“Cho nên bây giờ em cũng mới chỉ là ở giai đoạn đầu thôi, cũng không nên ở giữa mà lôi kéo tình cảm cha con của bọn họ, cứ tiếp tục để cho tình cảm giữa hai cha con họ lạnh nhạt, có như vậy đến ngày chia tay, bọn họ mới không quá khổ sở.”
Trên màn hình dòng chữ yên lặng vẫn lặng im đứng đó hồi lâu, cuối cùng Cò nhỏ màu lam hỏi: “Vậy còn chị? Chị sẽ làm thế nào? Nhìn thấy cha đẻ và con gái của chị tình nghĩa sâu đậm như thế, đến lúc đó chị có cách để mang con đi được không?”
Cò nhỏ màu đỏ cũng ngập ngừng một chút mới trả lời, “Ừm, chị cũng nhìn thấy biểu hiện của anh ta cũng không đến nỗi nào, cho nên, trước tiên để con gái ở bên cạnh anh ta một chút, đến lúc đó rồi sẽ bạn bạc lại sau.”
“Vậy còn chị?” Cò nhỏ màu lam lại hỏi Cò lớn màu nâu.
“Chị ư? Chị vốn chỉ định bỏ con trai lại cho anh ta trông nom! Nhưng nhìn anh ta càng ngày càng có bộ dạng làm cha, sau này chắc chị cũng không cần phải lo lắng gì.”
“Cho nên, một năm sau, chị cũng sẽ tuyệt vọng mà rời đi sao?”
Lời này vừa nói ra, ba cô gái đều yên lặng không nói gì nữa.
“Bất kể thế nào, nhất định em cũng sẽ rời đi.” Cò nhỏ màu lam nói: “Bởi vì, anh ta đã từng nói là có bạn gái sắp kết hôn rồi.”