Chương 1

Bởi sự đồng cảm nhất thời của trái tim mà cô đã chủ động tự mình chăm sóc anh bị say rượu ở PUB,

Biết lòng anh không thoải mái do đã cãi nhau vớigia đình, cô mới nghĩ cho anh một cái ôm để trấn an,

Làm sao biết được cái ôm ấy… Bọn họ vậy mà lại “Ôm” ra một đứa trẻ? !

Cho dù cô biết rõ chắc chắn anh đã quên đêm hôm đó, cô vẫn quyết định sinh ra cục cưng này.

Nhưng mà hiện thực lại khốc liệt hơn so với lòng người, cô không đủ khả năng vật chất để chăm sóc cục cưng một cách hoàn thiện,

Đành phải nhịn đau, vụиɠ ŧяộʍ mang cục cưng đặt ở cửa biệt thự, hi vọng anh sẽ tạm thời giữ lại,

May mắn thay, cá tính của anhtuy lạnh lùng, nhưng lại vui lòng tiếp nhận một đứa con trai mọc ra không có căn cứ này ,

Mà sự thương nhớ đối với đứa nhỏ đã chiến thắng sự khϊếp hãi của cô,rốt cục cô nổi lên dũng khí chấp nhận đi làm bảo mẫu cho con,

Với sự yêu thương dịu dàng, cô đã thu phục được cục cưng thích khóc kia, cũng dần dần hòa tan sự lạnh lùng của anh,

Anh cũng từ một người cha lạnh lùng, không muốn giơ tay ôm cục cưng, trở thành một ba ba tuyệt vời khi nói chuyện với con trẻ,

Thậm chí còn vứt bỏ kế hoạch tiến hành một cuộc hôn nhân liên kết thương mại, bởi vì anh nói muốn giữ lại sự ấm áp của cô. . .

Chỉ có điều cô không biết, thực ra anh không phải là núi băng ngàn năm, mà là ngọn núi lửa tạm ngưng hoạt động,

Cô chính là người đã đốt lên ngọn lửa trong lòng anh, cho dù là khi yêu hay là khi anh phẫn nộ vì bị lừa gạt,

Anh đều muốn cô mãnh liệt khiến cô không còn chỗ để trốn. . .

❤️🖤❤️🖤❤️🖤❤️🖤❤️🖤❤️🖤❤️🖤❤️

Người đàn ông rống to - tiếp theo đó nhảy tới ba bước, cà phê trong ly cầm trên tay bắn tung tóe ra chiếc áo ngủ, chỉ còn lại một nửa ly. Đôi chân dài bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích giống như bức tượng thạch cao vậy.

“Còn có cái này nữa.” Bác lái xe rất thông cảm với với tiên sinh, rút từ trong ôm vải bố ra một lá thư.

“Trên… trên tờ giấy viết cái gì vậy?” Ngữ khí của người đàn ông đã run run.

“Kính chào Phó tiên sinh:

“Shit!” Người đàn ông không nhịn được chửi thề một tiếng.

Chuyện thứ nhất anh nên làm lúc này là cái gì?

Hoãn lại hội nghị? Xét nhiệm DNA? Hay là báo cảnh sát xử lý?

Anh đưa tay đón nhận cái khối thịt nho nhỏ kia, sao đứa trẻ lúc ở trong ngực của người lái xe vốn đang ngoan ngoãn là thế, vậy mà đột nhiên lại bắt đầu ngoạc miệng, oa oa khóc lớn. Hai người luống cuống tay chân lật chuyển đứa nhỏ, lúc này mới phát hiện, từ dưới mông cục cưng bốc ra một mùi vị khó diễn tả bằng lời . . .

“Nó ị ra rồi !”

Xem ra, anh là một người cha đã được học bài học thứ nhất -

Đầu tiên chính là mang cục cưng đi thay tã đã!

của ngài đã có hai tấm phiếu đặt trước tại nhà hàng Pandora, phó tổng đã phải trăm phương nghìn kế để mang tới cho ngài đấy ạ."

Vừa nghe thấy ba chữ “Pandora” kia, đôi mắt Thạch Dự Thạc chợt sáng lên. Đây là một nhà hàng cao cấp nhưng lại có một cách thức đặt chỗ trước cực kỳ khó khăn. “Không sợ bạn không đến, chỉ sợ bạn không vào được”, đây là câu châm ngôn được ghi trên tấm biển hiệu trước cửa nhà hàng của bọn họ. Sự thật cũng đã chứng minh, mọi người thật sự rất khó đặt chỗ trước.

Năm trước anh và bạn gái đã ăn ở đây một lần, sau đó lưu luyến mãi không thôi với cảnh sắc vườn hoa lẫn đồ ăn ngon, vốn còn muốn ôn lại chuyện cũ một lần, không ngờ, phục vụ lại nói, kế hoạch đặt bàn trước đã kín đến giữa năm sau rồi. Nói cách khác, muốn lại đến đây ăn chỉ có thể chờ đến hè sang năm mới được!

Vì chỗ ngồi ở "Pandora"này, muốn anh làm việc gì cũng được.

nhẹ nhàng bâng quơ kia của hắn.“Tan tầm tớ sẽ đến tìm cậu! Muốn tớ mang đến cho cậu cái gì không?”

“Muốn…” Phó Thần Cương ở đầu kia điện thoại khẽ thở dài, “Giúp tớ tìm một bảo mẫu.”

Lời vừa mới dứt, đầu điện thoại đằng kia lập tức truyền đến một hồi tiếng khóc của trẻ con vang dội kinh người.

Một người bảo mẫu… Đủ không?

Đúng là bạn tốt từ nhiều năm cũng khác, khi Thạch Dự Thạc đến nhà Phó Thần Cương, không chỉ giúp anh tìm được một người bảo mẫu tạm thời, mà còn giúp anh mang đến một két bia.

“Cậu có cần chút đồ nhắm không?”

"Không cần… " Thân thể cường tráng của Phó Thần Cương ngồi tê liệt ở trong ghế sofa, khác hẳn với bộ dáng hăng hái thường ngày. Trên tay áo sơmi trắng của anh có vết bẩn nhờ nhờ, gần cổ áo còn có một vệt ố của sữa chưa khô. Mới gần một ngày, một ngày mà thôi, anh đã bị tên nhóc thối kia đánh bại rồi.“Bây giờ tớ vẫn còn mơ hồ ngửi thấy mùi sữa mà nhóc con phun ra, không ăn nổi cái gì nữa.”