Hôm sau từng tia nắng chiếu vào trong phòng làm rõ hình ảnh cặp nam nữ đang ôm nhau ngủ. Ánh mặt trời làm cô thức giấc cô nhẹ ngồi dậy nhìn qua anh đang ngủ đành nhẹ nhàng lấy cánh tay anh ở eo mình ra rồi đi rửa mặt.
Lúc cô trong nhà tắm nhóc tiểu Bảo đi vào phòng cậu bé đi đến chỗ anh lay anh dậy.
"Ba dậy đi."
Hàn Dương bị gọi liền chau mày xoay người ôm gối. Khi tiểu Bảo chuẩn bị leo lên người anh thì bị cô cảng lại.
"Không được như vậy."
"Con đói rồi."
Cô bật cười vì nét mặt khi đói bụng của con trai. Cô ôm con lên nhẹ nhàng đi xuống nhà bếp. Nhờ bác quản gia giúp nấu bữa ăn sáng cho con trai.
Hàn Dương lúc này cũng đã thức dậy anh vệ sinh cá nhân xong cũng đi xuống, thấy anh cô liền lên tiếng.
"Anh ngồi ăn sáng đi tôi có làm dư một phần."
Anh nhìn cô mỉm cười rõ là muốn làm cho anh ăn nhưng lại bảo làm dư. Mà thôi kệ chứ ích nhất cô có quan tâm anh là được rồi.
"Ba à ba bị gì mà cứ đứng cười vậy."
"Không có gì vào ăn thôi."
Anh bế con trai ngồi vào bàn ăn. Tiểu Bảo nhìn sơ qua liền dùng vẻ mặt của người trong nghề mà nói với cô.
"Cũng được đó nhưng không bằng con nấu."
"Con biết nấu ăn à."
"Bình thường đều là thằng bé làm."
Anh nhìn cô ngạc nhiên. Cô để một đứa trẻ 5 tuổi tự mình làm mọi việc sao mà cũng phải thôi một mình cô nuôi con thì thời gian đâu mà làm hết chứ bởi lẽ đó tiểu Bảo trưởng thành hơn tuổi là phải. Nghĩ đến đây lòng anh nặng nề.
"Xin lỗi..."
"Anh không có lỗi là tôi mang con đi."
"Từ nay anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con em."
"Anh lo cho tiểu Bảo được rồi không cần lo cho tôi đâu."
"Nếu anh cứ muốn lo."
"..."
Y Nguyệt chẳng thèm so đo với anh. Cô thừa biết anh sẽ nói đến khi nào cô chấp nhận mới thôi nhưng cô không muốn cô chỉ cần con trai vui là đủ rồi. Từ lâu trong lòng tình yêu nam nữ đã không bằng nụ cười của con trai nữa rồi.
Ông quản gia ở nhà anh lâu năm nhìn cảnh ba người ngồi ăn như vậy cũng cảm thấy vui lây cuối cùng cậu chủ ông chăm sóc từ bé cũng đã có vợ con rồi.
"Cậu chủ rất lâu rồi mới vui như vậy."
Ông nói nhỏ nhưng đủ mình nghe. Từ rất lâu rồi ông mới thấy nụ cười trên môi cậu chủ của mình tuy chỉ là một bữa ăn nhưng từ ánh mắt ông có thể cảm nhận được cậu chủ của mình đang rất hạnh phúc.
Sau khi ăn xong cô đưa con đến trường. Nhưng vừa ra tới cửa thì bị anh giữ lại.
"Anh đưa hai mẹ con đi."
"Không cần đâu."
Cô cự tuyệt anh nhưng biết sao được khi cô và anh đang kể tiếng người lùi thì tiểu Bảo đã vào trong xe ngồi từ bao giờ.
"Ba mẹ đi thôi."
"..."
Y Nguyệt nhìn con trai bất lực sao nhóc con này với ba nó giống nhau cái gì không giống lại giống cái tính ranh mãnh vậy chứ. Đành vậy thôi cô cũng lên xe đưa tiểu Bảo đến trường.
Đến cổng trường tiểu Bảo bước xuống thì từ xa có vài nhóc con đi tới.
" Nhìn kìa đứa không ba hôm nay đi học bằng xe hơi kìa."
"Mình có ba..."
"Không ba là không ba đừng có mà nói xạo."
Nhìn con trai sắp khóc Y Nguyệt vội xuống xe. Chạy tới ôm con vào lòng.
" Sao tụi con lại nói bạn như vậy."
"Bọn con nói đúng mà."
Hàn Dương nhìn bọn nhỏ cứ trêu con mình thật không ngồi yên được nữa. Anh mở cửa đi xuống đi đến trước mặt bọn nhóc đó.
"Ai nói thằng bé không có ba chú là ba thằng bé đây."
Đám trẻ nhìn người đàn ông trước mặt một người cao lớn đẹp trai nhưng trên người lại toả ra một luồng khí khiến người ta lạnh sống lưng. Anh ngồi xoa đầu thằng nhóc cầm đầu cười nhẹ rồi lạnh nhạt mà nói.
"Nếu cháu còn nói con chú không có ba nữa thì đừng có trách."
Nghe xong lời anh đám trẻ khóc chạy đi. Y Nguyệt nãy giờ đứng bên cạnh cũng cảm thấy ấm lòng vì hành động bảo vệ con của anh. Tiểu Bảo thì được ba bảo vệ thì rất vui nhóc con ôm hôn ba mẹ sau đó vào lớp học.
Trong lòng tiểu Bảo vui lắm thì ra cảm giác được ba bảo vệ lại hạnh phúc đến vậy. Cậu bé giờ không thứ gì khiến cậu hạnh phúc hơn nữa cậu giờ vừa có mẹ vừa có ba quyền lực đứng ra bảo vệ rồi.