Malfoy quay sang bác Hagrid, sợ hãi hét lên:
- Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!
Harry và Ron rất khoái trá khi nghe giọng nói của cậu ta có nỗi sợ hãi kinh hoàng. Bác Hagrid lạnh lùng bảo:
- Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở Hogwarts thì trò phải đi.
- Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh! Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết chuyện này ông ấy sẽ...
- Cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó! Chép phạt? Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chứ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Trò nghĩ cha trò sẽ quyết định như thế nào?
Tôi cười trừ. Giáo sư vẫn cho tôi chép phạt đấy thôi. Nhưng nó vẫn là một việc hữu ích: chép lại mấy thông tin quan trọng của trường muốn gãy cả tay.
Malfoy không nhúc nhích. Cậu ta nhìn bác Hagrid cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống. Tôi khẽ nói thầm:
- Đây không phải là việc của đầy tớ.
Không ai nghe hết, ngoại trừ Malfoy đang nhăn mày nghi hoặc.
- Vậy thì được rồi, nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát.
Bác Hagrid dẫn chúng tôi đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, bác chỉ cho chúng tôi thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm rạp. Chúng tôi căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ mát rượi thoảng qua làm bầu không khí trở nên dễ chịu hơn.
- Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy! Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia.
Tôi nghiến răng nhìn vết máu loang loáng kia. Quirrell, tôi không ngại cho ông nếm mùi đâu...
Malfoy hỏi lại, không giấu được nỗi sợ hãi trong giọng nói:
- Nhưng lỡ như cái đã làm nó bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?
- Thì trò hãy phát tín hiệu cầu cứu. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ.
Và bác Hagrid bắt đầu chia nhóm: bác, Malfoy và Hermione một nhóm; tôi, Harry, Ron và con Fang một nhóm. Nếu như ai tìm được con bạch kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin. Còn nếu gặp rắc rối thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả mọi người sẽ chạy đến giúp.
* * *
Khu rừng đen thui và im ắng. Chúng tôi đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm kia quẹo trái, còn nhóm chúng tôi thì đi theo con đường bên phải. Mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chúng tôi bước đi trong im lặng. Thỉnh thoảng ánh trăng xuyên qua cành lá bên trên rọi sáng một vũng máu màu xanh bạc trên đám lá mục. Tôi nghe thấy phía trước có tiếng soàn soạt, cẩn thận bước tới. Hai người kia cũng bước theo, cầm chắc cây đũa. Trên rễ của một gốc cây cổ thụ có những vệt loang loáng, như thể gần đây sinh vật khốn khổ ấy đang oằn oại trong đau đớn. Qua chạc ba của một cây sồi già, tôi có thể nhìn thấy một khoảng trống phía trước. Ra hiệu dừng lại, tôi thì thầm:
- Nhìn kìa.
Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng tôi nhích lại gần hơn nhìn cho rõ. Một con bạch kỳ mã đã chết. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp mà buồn như vậy. Bốn chân dài thon thả gập lại, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen. Tôi vừa nhích chân tới trước một bước thì có cái gì đó trườn tới. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi. Chúng tôi đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú và bắt đầu hút máu. Không thể đứng nhìn, tôi vẫy đũa phép, phóng ra một câu thần chú. Ngay lập tức, cái bóng nằm bệt xuống mặt đất, khắp người không ngừng chảy máu, rêи ɾỉ. Harry bắn tia sáng đỏ cầu cứu, rồi tự nhiên bỏng rát, hai mắt như bị mù, ngã khụyu xuống, hét lớn. Ron ngồi thụp xuống, lay lay người Harry, hoảng sợ. Do quá lo cho cậu, tôi mặc kệ cho ông ta chạy thoát.
* * *
Một vài phút trôi qua. Khi Harry ngước nhìn lên thì cái bóng trùm kín đã biến mất, thay vào đó là gương mặt của tôi rất đỗi lo lắng.
- Cậu có sao không? Có cần tớ đưa tới bệnh thất không?
- Chuyện gì... đã xảy ra... vậy?.
Mắt Harry trông có vẻ lờ đờ.
- Mọi chuyện ổn rồi. Chúng ta về thôi.
Ron đỡ Harry cố ngồi dậy. Đầu cậu vẫn còn choáng váng, nhưng miệng vẫn cười.
- Daisy... Cậu lo cho tớ đấy à?
- Ngốc! Không lo sao được chứ?
Cảm thấy chút áy náy, Ron lí nhí nói:
- Xin lỗi. Có lẽ tụi tớ đã hiểu lầm cậu thật rồi.
Tôi mỉm cười, chưa kịp đáp lại thì có tiếng nói nào đó vọng lên:
- Các em có sao không?
Một con nhân mã tóc bạch kim và thân hình vàng óng bước đến ân cần hỏi chúng tôi. Nó có đôi mắt xanh một cách kỳ lạ, xanh như ngọc Sapphire. Có lẽ tiếng hét vừa nãy của Harry đã tác động đến nó. Nó ngắm Harry thật kỹ, ánh mắt như dán vào vết thẹo hằn rất rõ trên trán cậu. Con nhân mã nói:
- Em là đứa con nhà Potter? Em mau trở lại với bác Hagrid ngay. Lúc này, rừng không phải là nơi an toàn, đặc biệt là đối với em.
- Dạ vâng.
Harry mệt mỏi đáp. Con nhân mã kéo cậu đứng dậy.
- Anh tên là Firenze. Còn các em là?
- Em là Daisy Williams, còn kia là Draco Malfoy.
- Daisy Williams à... Thật vậy rồi...
Ý anh ta là sao? Tôi không hiểu, định lên tiếng thì thình lình có nhiều tiếng ngựa phi dồn dập từ một phía khác của khoảng rừng thưa, theo sau là tiếng chân người cũng dồn dập như vậy. Hai con nhân mã khác lướt qua những tàn cây bụi cỏ, hông lườn của họ phập phồng và nhễ nhại mồ hôi. Một con có râu tóc đỏ au, thân hình thon thả màu hạt dẻ với lông đuôi dài màu đỏ thắm. Con thứ hai tóc đen, thân hình đen, và trông hoang dại hơn con kia. Bác Hagrid và mọi người cũng đã đến.
- Cháu có sao không, Harry?
- Cậu không bị gì chứ?
- Không sao rồi mà. May mà Daisy đã...
Harry bỗng im bặt, như nhớ ra điều gì đó. Cậu quay phắt sang tôi, tra hỏi:
- Cậu còn giấu tụi tớ điều gì nữa hả?
Tôi nhăn mày khó hiểu.
- Tớ nhớ rất rõ ràng, cậu không hề đọc thần chú. Môi cậu không hề cử động!
Giật mình, tôi đảo mắt nhìn những người khác. Chết tiệt! Do tức tối quá mà tôi lại sai sót sao?
May thay, hai con nhân mã kia bước đến chào hỏi tôi, phá tan đi cái không khí căng thẳng.
- Xin chào, anh là Ronan, còn đây là Bane. Tụi anh có thể biết tên em được chứ?
- Vâng... - Tôi có hơi ngập ngừng. - Daisy, Daisy Williams. Rất vui được gặp các anh.
Cả ba con nhân mã trao đổi ánh nhìn với nhau. Bane cúi xuống bảo:
- Em đã phá vỡ quy luật chuyển động của các hành tinh rồi.
- Em ư? Nhưng em chỉ là con người bình thường thôi.
- Bình thường ư? Ở trong cả bốn Nhà mà được coi là bình thường ư? Đó là còn chưa kể... chưa kể...
Malfoy hừ một cái khó chịu. Harry hỏi lại lần nữa.
- Cậu còn giấu tụi tớ bao nhiêu chuyện nữa đây?
Đôi mắt Harry nhìn thẳng vào mắt tôi. Chỉ biết cúi đầu, tôi nói nhỏ:
- Có những thứ đơn giản là không thể nói ra, dù có muốn hay là không. Càng ít người biết thì càng tốt...
Nói rồi tôi quay lưng trở về tòa lâu đài. Chiếc áo choàng phấp phới tung bay trong không khí. Chẳng hiểu sao, tôi như thấy có cái gì đó cuốn lấy cơ thể tôi, như một con rắn.
* * *
Sáng hôm sau, chuyện diễn ra trong Rừng Cấm lại bị lan truyền đến cả tai các giáo sư. Sau chuyện này, hẳn là Quirrell sẽ đề phòng tôi. Và giờ đây, ánh mắt mọi người lại nhìn tôi với vẻ sợ hãi.
Geezz... Chừng nào chưa biết được cái bí mật đó thì tôi khó mà hành xử.