“Tiểu động vật cũng thuộc loại quái vật sao?”
“Không, chúng không hề có năng lực chiến đấu.”
“…Vậy à. Ngươi nói thảo nguyên, hẳn là loại cỏ thông thường, không phải loại cỏ hình thành do băng tuyết, hay loại cỏ đặc biệt nào khác chứ?”
“Không, hoàn toàn là loại cỏ thông thường, không có cái gì đặc biệt cả.”
“Cũng không có thấy kiến trúc trên không nào sao?”
“Đúng vậy, không nhìn thấy. Cho dù là bầu trời hay mặt đất, hoàn toàn không có bóng dáng của con người.”
“Như vậy…một bầu trời sao tinh khiết…Vất vả cho ngươi rồi, Sebastian”
Momonga lên tiếng khen ngợi Sebastian một chút. Anh có hơi chút thất vọng khi không nhận được thêm bất kì thông tin hữu ích nào.
Tuy vậy, bây giờ đã có thể xác nhận thế giới này không phải là thế giới game Yggdrasil nữa. Tuy rằng vẫn còn chút nghi ngờ khi bản thân vẫn sử dụng được ma pháp và trang bị của thế giới Yggdrasil nhưng cậu giữ chúng ở trong lòng.
Không biết tại sao Lăng mộ lại di chuyển đến chỗ này, nhưng việc cần làm hiện tại là tăng cường phòng thủ cho Nazarik. Nơi này nói không chừng là lãnh địa của một loài nào đó, chính mình vô duyên vô cớ chạy đến, không chừng sẽ bị an chửi một trận te tua. Không, nếu chỉ ăn chửi không thôi thì còn may mắn chán.
“Hãy tăng cường cảnh giác tại các tầng, chúng ta không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, vì thế không được khinh thường mà buông lỏng. Nếu có kẻ xâm lược, không cần thiết thì không nên hạ sát thủ, tốt nhất là bắt sống đối phương. Bắt sống cũng cố gắng không tổn thương đến bọn họ. Dưới loại tình huống không rõ ràng này, phiền toái mọi người phải làm như vậy.”
Tất cả thủ vệ đều cúi đầu, biểu thị nhận mệnh lệnh.
“Kế tiếp ta cần biết hệ thống tổ chức tại nơi này. Albedo, phương thức giao tiếp giữa các thủ vệ là như thế nào.’
Trong Yggdarsil, những thủ vệ chỉ đơn thuần là NPC, hoạt động theo những gì được thiết kế sẵn. Họ không có bất cứ khả năng trao đổi bất cứ thông tin gì với nhau.
“Công việc tại mỗi tầng do thủ vệ tự phán đoán, tuy nhiên Demiurge quản lí tất cả cho nên mọi người thường xuyên trao đổi thông tin với anh ta.”
Momonga có chút kinh ngạc, nhưng cũng khá hài lòng.
“Chuyện này rất tốt, phụ trách phòng thủ Nazarik là Demiurge, tổng quản thủ vệ là Albedo. Hai người các ngươi phụ trách hoàn thiện hệ thống quản lí tại nơi này đi.”
“Đã rõ. Kế hoạch này có bao gồm ba tầng tám, chín, mười không ạ.’
“Tầng tám có Victm nên không thành vấn đề. Không, tầng tám tạo thành khu vực cấm đi. Mệnh lệnh vừa rồi cho Albedo cũng hủy bỏ. Phải có sự cho phép của ta mới được tiến vào tầng tám. Đồng thời đem phong ấn giải trừ, tầng bảy và tầng chín có thể trực tiếp tiến vào. Sau đó, kế hoạch có thể bao hàm tầng chín và tầng mười.”
“Phải làm như vậy sao?”
Albedo có chút kinh ngạc, ở phía sau, Demiurge cũng trợn tròn hai mắt, biểu hiện cảm xúc hiện tại trong lòng anh ta.
“Nhất định phải để cho những tôi tớ kia tiến vào khu vực linh thiêng của những Đấng sáng tạo sao thưa Ngài? Cần thiết phải làm đến tình trạng này sao?”
Cái gọi là tôi tớ không phải là những NPC do các thành viên Ainz Ooal Gown thiết kế, mà là những NPC do trò chơi tạo ra.
Nghĩ lại một chút, trừ bỏ một số ngoại lệ thì tầng chín và tầng mười quả thật không có tôi tớ nào.
Momonga im lặng.
Albedo cho rằng nơi đó rất linh thiêng những trên thực tế thì không phải vậy.
Tầng chín không có bất cứ quái vật nào bởi vì nếu như tám tầng trên được bảo vệ bởi những NPC cực mạnh mà còn bị đánh bại thì phần thắng của Ainz Ooal Gown là rất thấp, chẳng thà làm kẻ xấu, quyết chiến với kẻ thù trong Throne Room.
“…Không thành vấn đề. Bởi vì tình hình khẩn cấp, hãy tăng số lượng người phòng thủ lên.”
“Đã rõ. Thần sẽ lựa chọn những chiến binh tinh nhuệ nhất.”
Momonga gật đầu, hướng về phía cặp song sinh nói:
“Aura, Mare, các ngươi có thể che giấu Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick được chứ. Sử dụng ảo thuật không ổn lắm, chỉ nghĩ đến phí tổn duy trì thôi mà đã đau đầu rồi.”