Chương 6

[Overlord] Loyalty, With Love - Chương 6

Ainz đang ngồi ôm đầu, gãi hộp sọ như thể vẫn còn tóc để rối tung trong phòng riêng của mình. Cái gì đang xảy ra với anh, Ainz rõ ràng là một Undead, mọi tác động về tinh thần đều phải bị vô hiệu hóa, anh đã kiểm chứng nó trong cuộc thử nghiệm với Aura ở tầng 6 trong ngày đầu tiên anh bị dịch chuyển đến New World cũng như trong trận chiến làng Carne.

Không ham muốn, không phẫn nỗ, không thương xót, trong anh chẳng hiện hữu bất cứ cảm xúc nào của một con người nữa. Kể cả khi gϊếŧ người hay nhìn thấy xác chết cũng chẳng hề đau buồn hay tội lỗi, tâm trạng anh như mặt hồ tĩnh lặng.

Vậy tại sao hiện tại anh lại có cảm giác kì lạ với Demiugre – thủ vệ tầng 7, Tổng tư lệnh quân đoàn ác quỷ phòng ngự Nazarick. Ainz liên tục lặp lại câu hỏi đó trong đầu khi anh nhớ đến cơ thể thon gọn được ôm sát trong bộ Suite chỉnh tề, gương mặt nam tính, làn da cháy nắng chắc khỏe cùng mái tóc được chải gọn gàng.

Ainz không biết điều này xảy ra thế nào. Anh thật sự không biết. Chắc chắn là anh cảm thấy yêu quý tất cả các NPC, vì đó là tâm huyết, nỗ lực của tất cả đồng đội, và Ainz xem các NPC đều như là con của bạn mình.

Nhưng từ lúc naò cảm xúc này đã thay đổi, khi nhìn vào Demiugre, Ainz không còn xem gã là đứa trẻ của bạn mình - Ulbert Alain Odle, mà là một gã đàn ông hấp dẫn.

Hình ảnh một con Quỷ điềm tĩnh, tự tin, thanh nhã, bao quanh cơ thể là ánh lửa đen lập lờ, chiếc đuôi sau lưng phủ giáp bạc quỳ trước anh, nhìn anh bằng đôi mắt tỏa sáng đầy phục tùng và trung thành tuyệt đối gây nên cảm xúc kì lạ trong bộ xương của Ainz.

Chết tiệt.

Ainz đập mạnh tay xuống bàn trong phòng mình, vì hiện tại chỉ có mình anh nên Ainz không cần phải giữ hình tượng Đấng tối cao như trước mặt các NPC.

Cảm xúc của anh bùng phát mạnh mẽ và bị hệ thống kiểm soát cảm xúc kìm hãm làm anh bình tĩnh trở lại. Đầu óc Ainz lúc này đã tỉnh táo, anh hít một hơi thật sâu và suy nghĩ.

Ainz vò hộp sọ, cố gắng tìm ra nguyên do của cảm xúc này. Cả thân xác và tâm trí của anh là Undead, do khả năng kháng tác động tinh thần của chủng tộc Undead nên Ainz không thèm ăn, không buồn ngủ, ham muốn tìиɧ ɖu͙© vẫn có nhưng không rõ ràng. Kể cả khi Ainz nhìn thấy cơ thể tựa điêu khắc của Demiugre lần đầu trong phòng Ngai vàng thì cũng chẳng mấy kí©h thí©ɧ.

Nhưng hiện tại thì...

Ainz chắc chắn rằng mình là người dị tính. Trước đây anh chưa bao giờ nhìn đàn ông theo cách này. Vì vậy, thực tế là bây giờ anh đang gặp khủng hoảng vấn đề tính dục của bản thân...

Có thể là vì thân thể mới của anh? Có lẽ vì nhân vật của anh được xác định bởi "cực ác (karma: - 500)", nên anh bị thu hút bởi cái ác? Nhưng mà hầu hết các NPC ở Nazarick đều như vậy và anh không cảm thấy có gì đặc biệt đối với họ... Không, cho dù anh có ép buộc bản thân thế nào đi chăng nữa, đơn giản là anh không cảm thấy bị thu hút.

Điều này thật phức tạp, vì Suzuki Satoru chưa bao giờ có một mối quan hệ tình cảm. Chưa bao giờ yêu một người nào. Vì vậy, những cảm giác này làm anh rối bời, nó quá xa lạ với anh.

Và anh không biết phải làm gì với chúng. Ainz cố nhớ lại cảm xúc này xuất hiện khi nào.

Uhm, có lẽ là khi ấy....

Khi anh quyết định cứu làng Carne. Ainz đã gọi Demiugre đi cùng thay gì là Albedo - được thiết lập là một Tanker, lẽ dĩ nhiên cô ấy là một tấm khiên mạnh mẽ, bảo vệ anh – một Magic Caster khỏi những đòn tấn công từ kẻ thù – một party hợp lý trong trận chiến.

Mình không hiểu mình nghĩ gì khi đó...

Cả hai đã tạo thành một đội tuyệt vời, hung hãn và tàn bạo.

Và trong cuộc chiến đó, khi Ainz thở nhẹ xem Demiurge chiến đấu, mặc dù anh là Undead và không có hơi thở, anh vẫn cảm thấy hơi thở của mình như bóp nghẹt.

Nhìn quang cảnh ấy, Ainz đã nghĩ "thật là đẹp". Đó là vẻ đẹp của ác quỷ, được bao quanh bởi máu và lửa, một nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh, mọi cử chỉ vẫn quý tộc và thanh nhã dù đang chiến đấu.

Nguy hiểm và hấp dẫn.

Hủy diệt và cám dỗ.

Thật hoang dại và đầy mê hoặc.

Có lẽ đó là lúc bắt đầu. Có lẽ đó là khi Ainz nhìn thấy sự chân thành mà Demiurge thể hiện với những cư dân thuộc về Nazarick, sự dịu dàng khi đối xử với đồng bạn. Hay việc anh ngưỡng mộ trí thông minh đáng kinh ngạc của ArchDemon, điều mà anh luôn mong có được. Hay anh ghen tị với phong thái lịch lãm, tư thế tao nhã và thái độ tự tin đó. Hay anh yêu thích giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ nhưng đầy dịu ngoan đó khi Ác quỷ trò chuyện cùng anh.

Hoặc có lẽ, giờ đây khi anh đã trở thành một bộ xương, tính dục của anh đã thay đổi. Trước đây anh là người dị tính, nhưng hiện tại anh là một Overlord có thuộc tính "cực ác" và chỉ số Kamar rất thấp, anh có thể bị thu hút bởi cái ác. Đó có thể là lý do anh không bận tâm đến sự tàn nhẫn của Shalltear hoặc Demiurge, hoặc tại sao anh lại ngưỡng mộ Ác quỷ.

Ainz đã từng thử nghiệm cảm xúc này với những người khác để đảm bảo có phải do bị ảnh hưởng bởi Chủng tộc và Kamar. Khi anh ở trong Hiệp hội Mạo hiểm giả, nơi tập trung của các chuyên gia diệt quái vật của thành phố E-Rantel, thành phố của loài người, Ainz đã quan sát nhiều loại người đàn ông, đủ mọi tính cách khác nhau, tướng tá lớn nhỏ khác biệt. Nhưng cuối cùng những người đó, đều không thể so sánh với Demiurge trong suy nghĩ của anh.

Cả thân thể hấp dẫn đó.

Hấp...dẫn? Vài suy nghĩ đen tối hiện lên trong đầu, Ainz vội xua đi.

Cuối cùng những vấn đề đó không quan trọng nữa. Thường thì thể chất Undead sẽ kìm nén không cho cảm xúc bùng lên mạnh mẽ, nhưng những gợn sóng tâm tư nhỏ nhoi và cảm xúc này vẫn dễ dàng len lỏi vào đầu và âm ỉ bên trong anh, và anh dường như không thể thoát khỏi chúng.

Giá như những người đồng đội cũ của anh còn ở đây ... Anh cố tưởng tượng xem họ sẽ nói gì với anh.

Ulbert-san.

Chết tiệt, sao anh có thể nhìn thẳng vào mắt bạn mình nếu anh gặp lại cậu ta?

Anh không biết mình phải ăn nói với Ulbert-san thế nào ...

Ainz nhắm mắt lại, hai đốm đỏ trong hốc mắt của anh đã biến mất.

Không, anh ích kỷ và tự cho mình là đúng. Anh đang cân nhắc điều này từ một góc độ sai lầm.

Thực tế là tất cả NPC ở Nazarick đều coi Ainz là một vị thần mà họ đều tôn thờ với tất cả những gì họ có. Một sai lầm, dù nhỏ đến đâu, cũng là tội lỗi cần phải bị trừng phạt.

Ainz không thể nói gì, bởi vì đối với Demiurge, chỉ có thể có một câu trả lời.

"Xin Ngài cứ làm những gì Ngài muốn với thần, Ainz-sama. Là tôi tớ của Ngài, toàn bộ cơ thể và linh hồn của thần đều thuộc về Ngài, để làm Ngài hài lòng".

Hay đại loại thế. Nói một cách rõ ràng, anh sẽ không bao giờ chắc chắn liệu ArchDemon có thực sự đáp lại tình cảm của anh hay gã làm như vậy vì lòng trung thành đối với "Đấng tối cao" của gã. Như vậy khác nào Ainz đang cưỡng ép cảm xúc của Demiurge chứ.

Lạm dùng chức quyền quấy rối tìиɧ ɖu͙© nhân viên là hành vi đê tiện bỉ ổi nhất.

Hơn nữa với cơ thể khiếm khuyết của mình, Ainz không thể cho Demiugre một mối quan hệ đúng nghĩa.

Ainz khẽ thở dài khi nhìn xuống phần thắt lưng của mình.

"Ở thế giới thực chưa từng dùng bao giờ... đã mất tiêu rồi."

Khi còn là con người bình thường, Suzuki Satoru đã chưa từng yêu bất kì ai, hiện tại khi anh đã biết rung động thì anh lại trở thành một Undead.

Thật không công bằng!

Ainz hét lớn trong lòng.

Cảm xúc của anh lập tức bị đè nén và anh trở lại bình tĩnh. Không, anh không thể nghĩ như vậy. Vì thế là bất công đối với tất cả NPC ở Nazarick, những người đã trở thành gia đình của Ainz, hoặc ít nhất đó là cách anh nhìn nhận. Demiurge là một phần của nó. Vậy nên ít nhất anh có thể có một tình cảm gia đình với ArchDemon.

Dù anh có bướng bỉnh, cố chấp thế nào cũng không thể gạt bỏ cảm xúc đặt biệt với Demiurge.

Một cảm xúc cá nhân.

Một tình cảm không thuần khiết.

Anh yêu Demiugre, ArchDemon – Thủ vệ tầng bảy của Nazarick.