Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôsin Nổi Loạn

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hữu Thiện run lập cập:

- M…ma …

Tay cô xoắn thật chặt vạt aó sau lưng Tử Kỳ đến nỗi gìm cả bước chân cậu bước tới. Vướng víu quá. Tử Kỳ khẽ quát:

- Buông ra xem nào.

Nới lỏng tay ra 1 chút, cô nặng nề bước theo anh.

Rầm…Cốp…

Yahú’’’’’’’’’’’….

Tiếng rú lên rùng rợn. Hữu Thiên cắn môi nhắm tịt mắt lại mặt nhăn nhỏ như khỉ ăn ớt.

Tử Kỳ vẫn không ngừng tiến bước, anh nhìn lấy loa loá, 2 bóng trắng đang ngã xõng xoài trên nền đá hoa rồi 2 chiếc bóng ấy vụt bật nhanh dậy, 4 bàn tay móng với những chiếc móng nhọn hoắt đỏ lừ dơ ra lao nhanh về phiá Tử Kỳ với tốc độ ánh sáng. Răng nanh nhe ra , diư sát mặt Tử Kỳ. Hữu Thiện nhắm tịt mắt chân tay bủn rủn, cô không còn có chút sức lực nào chống trả tình huống này nữa.

Trời………ơi……..

Một nụ cười lại nở trên môi Tử Kỳ. Lúc này mà anh vẫn có thể bình tĩnh cười chào hỏi ma sao. Đến hai bóng trắng cũng ngạc nhiên đến sững sờ vài giây.

- Tóc giả rơi rồi kìa.

Tử Kỳ nghiêng người tránh nhìn gương mặt được hoá trang khá gớm ghiếc này chỉ tay về phiá lúc nãy hai bóng trắng vô tình lướt đâm vào nhau ngã. Hữu Thiện sợ đến không dám thở mạnh, bỗng cô nghe thấy tiếng Tử Kỳ nói…Mà nói với ai cơ chứ…ma ư… Hữu Thiện khẽ he hé mắt ra, tay vẫn bấu chặt vạt áo Tử Kỳ…

2 con ma nghe Tử Kỳ nói, không biết là với ai. Chúng quay xang nhìn nhau.

Bốp…

- Ngu…mày ngu…có bộ tóc giả cũng để rớt. Lộ rồi. Về.

Con ma tóc dài đánh vào đầu con ma đầu đinh ****.

Con ma đầu đinh sờ lên đầu. Đúng thật bộ tóc dài thướt tha của nó đã biến mất. 2 con ma quay đầu nhanh chóng lướt chạy.

Hữu Thiện nhìn theo trẻ hiểu mô tê gì. Trong cô không còn cảm giác sợ sệt 2 con ma tưng tửng kia nữa thay vì đó là cảm giác khó hiểu:

- Chuyện gì vậy.

Tử Kỳ nhún vai :

- Một trò chơi.

Hữu Thiện phần nào hiểu ra ngụ ý của Tử Kỳ. Anh đã quay người đi lên tầng trở về phòng. Hữu Thiện cũng vội vã chạy theo…



Ánh mắt kì quái cùng nụ cười ruồi. Ánh sáng mập mờ trong đêm tối. Một vật thể màu đen đang di chuyển đến gần giường Nguyên Khang. Bóng đen ấy thầm nhủ “nếu bị phát hiện cứ coi như là người bị mộng du... Trò này cũng thú vị đấy chứ…haha…” Bất giác nụ cười gian manh loé lên trong màn đêm. Đến gần mục tiêu bóng đen cầm chiếc bút lông thủ sẵn trong tay dựt nắp ra dơ tay đưa gần về phiá mặt Nguyên Khang..Chỉ 1 teọ nữa thôi…

- Em làm gì vậy.

Cánh tay bóng đen đã bị khoá chặt trong tay của Nguyên Khang. Anh bật côngtắc đèn trên dầu giường, ánh sáng làm lộ nguyên hình tên hung thủ. Chính Chi Mai chứ không ai hết.

- Vẽ trâu…vẽ bò…vẽ gà…vẽ kiến…..

Nguyên Khang nheo nheo mắt nhìn Chi Mai cứ đi vòng vòng lẩm bà lẩm bẩm một mình. Anh phì cười :

- Không cần thiết phải vậy đâu.

Chi Mai thoáng khựng lại “Sao cậu ta biết mình giả vờ???” Chi Mai vẫn cô đi tiếp đến khi chân mỏi nhừ mà không dám nghỉ.

- Ngồi xuống đi em làm anh đau đầu quá.

Chi Mai không thể đi nổi nữa rồi, hết muốn diễn “chắc cậu ta cũng biết mình đang làm bộn rồi” Chi Mai ngồi phịch xuống giường . Tay đấm đấm bóp bóp chân.

- Lúc nãy em có ý đồ gì vậy.

Nguyên Khang lập lại câu hỏi ban nãy.

Chi Mai lảng luôn xang vấn đề khác, cô vươn vai, lấy tay che miệng ngáp dài:

- Oáp… Đi ngủ thôi. buồn ngủ quá….Haizz…

- Này đừng có ngáo ngơ nhé.

Nguyên Khang nhảy xuống giường kéo tay Chi Mai lại, gặng hỏi lại:

- Em có ý đồ đen tối gì. Nói.

Cũng may Chi Mai đã nhanh tay huỷ chứng cứ ném nhanh cây bút lông đi chỗ khác. Chi Mai mắt vờ díu mắt lại như buồn ngủ lắm, miệng nói:

- Có gì đâu. Thôi ngủ đi, mệt quá.

- Không có gì thật không.

- Thật.

- Tạm tin.

Nguyên Khang buông tay cho Chi Mai đi ngủ.

Chi Mai lên giường. Nguyên Khang cũng quay lưng về giường mình.

- Hừ…Hự…Hừm...

Nguyên Khang bỗng ngừng bước chân lại. Anh quay đầu nhìn về giường Chi Mai.

Chi Mai cũng nghe thấy tiếng rên cô lại nghĩ Nguyên Khang bị gì. Cô ngồi dậy nhìn về phiá Nguyên Khang.2 người nhìn nhau:

- Em (Cậu) bị sao vậy.

Nguyên Khang dương đôi mắt ngây thơ vốn có lên nhìn Chi Mai:

- Anh vừa nghe em rêи ɾỉ vì đau gì mà.

- Ơ tôi tưởng tiếng kêu đó là của cậu.

- …

- Hừ…hừ….

- …

2 Người đồng nhìn ra cửa. Tiếng kêu chắc chắn phát ra từ nơi ấy. Nguyên Khang nuốt nước bọt:

- Hình..hình như có tiếng người.

- Grú….u.u…u…

Nguyên Khang rợn tóc gáy, cậu nhảy thẳng lên giường Chi Mai ngồi, dáo dác nhìn xung quanh phòng:

- Lần này là tiếng chó sói hú…Sao bây giờ

Chi Mai thấy Nguyên Khang có vẻ sợ sệt. Cô cau có nhìn anh:

- Có gì mà cậu phải loạn lên vậy. Đàn ông là phải men lên chứ.

1 hồi lâu mà tiếng kêu lạ lùng đó cứ thỉnh thoảng lại vang lên thảm thiết. Chi Mai quyết định:

- Ra ngoài xem sao.

- Hả.

Nguyên Khang nhìn cô trân trân như vật thể lạ.

- Không đi ngồi đây cũng chết vì nhồi máu cơ tim.

Nguyên Khang giương đôi mắt tròn lên nhìn Chi Mai lắc lắc đầu:

- Không nên ra đâu.

- Cậu có phải đàn ông không vậy.- Chi Mai nhìn Nguyên Khang trân trân.

Khuyên Khang thấy Chi Mai đang đánh vào tự ái của mình anh liền tung chăn ưỡn ngực khẳng định:

- Đương nhiên rồi.

- Vậy thì đi.

Chi Mai nghoảnh mặt, với tay cầm chiếc đèn pin đi ra ngoài. Cô vốn là người rất thích xem phim ma. Đã có lần cô còn ước một ngày mình được đặt làm nhân vật trong đấy xem sao, nay đã thành hiện thực không gì thích hơn là được khám phá bí ẩn trong ngôi nhà ma này. Chi Mai tỏ ra rất hứng khởi với trò này đến nỗi Nguyên Khang phải ngỡ ngàng.

Thấy Chi Mai đã đi ra khỏi cửa. Nguyên Khang bất giác rùng mình chạy theo. Anh đứng níu níu vai, khom khom người sau Chi Mai, miệng nói nhỏ:

- Anh nghĩ nên quay lại đi.

- Thích thì đi mà về.

Nguyên Khang đành im lặng theo sau cô. 2 người đi dọc hành lang đến chỗ quành bất ngờ có một vật thể gì đó rất kinh khủng bật ra lù lù trước mặt. Cả hai giật bắn mình thụt lùi lại sau vài bước. Nguyên Khang co chân quay lưng chạy. Được vài bước, chợt anh khựng người lại “ Chạy một mình thì hèn quá…”

Anh nghoảnh mặt nhìn lại thấy Chi Mai như bức tượng venus đứngim bất động. Anh nghĩ có lẽ cô còn sợ hơn anh nên mới đứng im lìm không cử động được như vậy, anh liền quay lại, kéo tay cô chạy cùng”. Bóng trắng kia vẫn không buông tha họ, nó dí theo liền. Nguyên Khang vừa kéo tay Chi Mai một mạch về phòng. Đóng chặt cửa lại, anh quay người dựa lưng vào cửa thở hổn hển như vừa xảy ra một chuyện kinh thiên động điạ vậy.

Chi Mai nhíu mày nhìn anh:

- Cậu kéo tôi về đây làm gì vậy.

Nguyên Khang thở dốc, trố mắt nhìn cô:

- Anh vừa cứu em đấy.

- Ai cần.

- Gì…

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm hai người ngừng tranh cãi. Nguyên Khang đứng tránh xa cánh cửa, anh nói nhỏ với Chi Mai:

- Đấy, em làm gì thì làm đi,

Chi Mai cầm chắc chiến đèn pin ban nãy trong tay phòng chuyện không lành, Cô mở cửa phòng thật từ từ từ từ…Nguyên Khang cũng căng hết giây thần kinh nhìn theo từng động tác của Chi Mai…

Nguyên Khang nói xong được vài giây thì hối hận “Dù gì mình cũng là đàn ông… phải men lên chứ…”người của mình” mà cũng không bảo vệ được thì còn mặt mũi đâu nhìn người ta…”

Hít vào…thở ra…hít thật sâu…thở thật mạnh…Hêi…

Chi Mai đang mở cửa thì Nguyên Khang đứng chặn ngang trước mặt cô, 2 tay giang ra trước để che chắn bảo vệ cô. Anh nhắm mắt không dám nhìn khoảng đen trước mắt mình…

Bóng trắng bất ngờ cảm động trước nghiã cử cao đẹp âý…

Chậc…chậc…

Chặc lưỡi được hai cái nó bay đi mất không để lại vết tích. Nguyên Khang vẫn còn chết đứng. Chi Mai thấy vậy, liền dựt dựt áo anh nói:

- Lại làm gì nữa vậy.

Nguyên Khang mở bừng mắt ra, thấy không có gì trước mặt, anh liền quay lại nhìn Chi Mai:

- Anh không sao à.

- Không.

Nguyên Khang ló đầu ra ngoài cửa nhìn dọc hành lang vẫn tối mịt không có gì cậu vôị vàng thụt đầu lại đóng nhanh cửa như sợ ai đó lọt vào phòng…Thở phù thật nhẹ nhõm…

Chi Mai lườm cậu, đi lại giường, Nhưng trong lòng cô cũng có một ánh mắt khác nhìn về cậu, Chi Mai thừa biết hành động ban nãy là Nguyên Khang muốn bảo vệ mình. Cô chỉ tức vì mình không được thể hiện giống các nhân vật trong phim vậy thôi chứ cũng cảm thấy vui vui. Nguyên Khang lắc đầu không hiểu sao Chi Mai lại có thái độ như vậy. Anh gãi gãi đầu hỏi cô:

- Anh làm gì sai à.

- Ai bảo cậu chặn trước mắt tôi làm gì.- Chi Mai nói với giọng nhẹ hơn nãy một chút

- Anh…

Nguyên Khang bất lực nhìn Chi Mai. Thật ra anh muốn làm anh hùng mà Chi Mai cũng không hiểu sao. Anh lắc đầu không nói nữa. Lên giường đắp chăn.

- Xin lỗi. Cảm ơn.

Nguyên Khang tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi lại:

- Em vừa nói gì với anh à.

- Không biết.

Chi Mai kéo chăn che hết gương mặt đang đỏ dần của mình vì phải nói mấy từ”sến” ấy . Sau khi Nguyên Khang lấy thân che chở cho mình cô bỗng cảm thấy ở nơi cậu thậ`t ấm áp…

Nguyên Khang bất chợt mỉm cười, nằm xuống và đi vào giấc ngủ thật nhanh chóng…
« Chương TrướcChương Tiếp »