Chương 9: Tin nhắn lạ!

*___*___*___*

Trời ngày càng tối, ngày càng lạnh, bóng dáng hắn loạng choạng đi trong đêm. Về đến biệt thự Lâm Gia thấy đèn tắt tưởng nó đã ngủ nên hắn bước vào rất nhẹ nhàng. Đi được vài bước thì hắn thấy có vật thể lạ nằm trên sofa, định tiến tới ai ngờ hắn đυ.ng phải cạnh bàn khiến cho ly nước đổ xuống nền gạch.

-AAAAA

Nó đang ngủ thì tiếng ly bể khiến nó giật mình, mở mắt ra thì thấy một bóng đen đang khom lưng nhặt từng miếng thủy tinh với biểu hiện vô cùng bối rối. Hắn hoảng quá vì đã làm bể ly nước, sợ nó sẽ thức giấc nên vụng về ngồi xuống dọn dẹp thì bị tiếng hét của nó làm giật mình, không trở tay kịp nên hắn bị một miếng thủy tinh khứa vào tay đến bật máu.Hắn xám mặt lại:

-Làm gì mà la dữ thế? Tưởng tao là ma à?

Nó định hồn lại, bật chế độ nhận diện. Sau ba giây nó mới hốt hoảng nhận ra người đối diện là cậu chủ kính yêu nhưng vì bản tính ngang bướng nên mạnh miệng trả lời:

-Vậy cậu nghĩ thử coi, em không tưởng cậu là ma thì làm sao mà em lại la lớn như vậy.

-Ờ thì... thì tao là người mà, không lẽ mày lại sống chung với ma?

Hắn cứng họng nên ấp úng hỏi lại, nó cũng không vừa, bướng bỉnh đáp lời:

-Em đã nói là "tưởng", cậu không hiểu hay giả vờ không hiểu, đã gọi là "tưởng" thì làm sao mà là thật được.

Hắn thẹn quá hóa giận, đứng dậy quát vào mặt nó:

-Thật giả tao không quan tâm, giờ này ở đây làm gì sao chưa đi ngủ hả?

Khuya rồi mà thấy hắn chưa về nên nó lo lắng ngồi ở phòng khách đợi hắn, ai ngờ ngủ luôn lúc nào không hay. Vì bị la oan ức nên nó hậm hực bước lên phòng mà không nói một câu nào với hắn, thiếu gia Lâm Hàn Phong vội đen mặt lại, nói với theo:

-Này, này, sao không trả lời tao hả? Nguyễn Nhật Hạ Vy!

*___*___*___*

Nó bước vào phòng với trạng thái không vui, cánh cửa bị nó đóng lại một cách thô bạo. Nó ngồi lên giường ngắm nhìn bầu trời đêm, hai chân co rút lại, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không đen mịt. Cảm giác thiếu vắng bủa vây mọi ngóc ngách trong căn phòng, nó ghét cảm giác này nhưng khi nó một mình, không ai bên cạnh thì cảm giác thiếu vắng này là bạn của nó. Phải chăng nó sẽ phải sống như vậy mãi, cùng với cảm giác này?

Đang đắm mình trong những suy nghĩ mông lung thì chuông điện thoại reo lên với dòng tin nhắn từ một dãy số lạ lẫm: " 8h sáng mai ở bờ sông A, không gặp không về."

Những dòng tin nhắn từ một người xa lạ khiến nó cảm thấy bất an nhưng rồi cũng quên lãng cái cảm giác đó đi và chìm vào trong giấc ngủ say không mộng mị.

*___*___*___*

Sau khi nó bước lên phòng thì hắn cũng bực nhọc đi băng bó lại vết thương, với tay nghề nghiệp dư của hắn thì chuyện tự xử lý và băng bó vết thương là một thử thách đầy cam go. Đổ nước khử trùng quá nhiều, băng gạt không cẩn thận làm rách, bông tăm bị đổ vương vãi trên nền gạch, vết thương bị tác ra, bật máu nhiều hơn,... vô số những sự việc nói lên sự vụng về của hắn. Sau một hồi vật vã với hộp thuốc y tế thì vết thương cũng được băng bó xong.

Hắn trở về phòng của mình và lấy ra một tấm hình hồi nhỏ với bao kỉ niệm. Tấm hình cũ kĩ nhuốm màu thời gian, có vài góc đã ố vàng nhưng vẫn nhìn rõ những gì bên trong. Một cậu bé trên tay cầm một con gấu bông, bên cạnh là một cô bé thấp hơn tay ôm một con gấu bông cũng giống như vậy. Trên cổ cô bé có đeo một sợi dây chuyền hình ngôi sao, cô mỉm cười với cậu bé đứng cạnh. Phía dưới hình có vài dòng chữ ghi nghệch ngoạc: "Hai anh em sinh đôi tròn 3 tuổi."

Những dòng kí ức hồi xưa lại ù về với những nỗi niềm khó tả, một người anh, trong sự sai lầm của ngày hôm đó đã để mất đi đứa em gái mà mình yêu quý. Đau buồn, hối hận thì làm được gì? Dằn vặt bản thân thì làm được gì? Nhớ lại quá khứ thì làm được gì?

Hắn đau buồn trong những năm qua, hắn hối hận vì những gì mình làm, hắn nhớ lại quá khứ và tự dằn vặt bản thân chỉ vì ý nghĩ non nớt là được chuột lỗi. Nhưng những gì hắn làm có giúp hắn tìm lại được đứa em gái đã mất?