Chương 4: hay Cô Chủ

Buổi chiều hắn cảm thấy đói nên xuống nhà thì không thấy nó đâu

-Osin..osin..cô đâu rồi osin.._

hắn cất tiếng gọi nhưng chẳng thấy nó đâu đi lên phòng thì không có,xuống nhà thì cũng không.

Hắn thử đi lòng vòng ra phía hồ bơi thì hắn thấy nó đang đứng trước hồ mắt nhìn chằm chằm xuống hồ bơi chân thì vẫn bước chỉ còn một chút nữa thôi là nó sẽ rơi xuống nước..

-osin..cô làm gì vậy.._

hắn thấy nó như vậy nên chạy vội tới ôm nó lại,trong khoảnh khắc tay hắn chạm vào người nó thì tim hắn như có một luồng điện chạy qua làm nó đập liên hồi,còn nó thì chẳnh mảy may gì tới hắn,không thèm để ý đến hắn,khuôn mặt lạnh lùng vô cảm,đôi mắt nâu bất cần vẫn hướng xuống mặt bể bơi.

Hắn đây là lại rướt cái của nợ gì vào thân a? Phải biết là tim hắn có chút không khỏe nha, giờ còn có thể trả về nơi sản xuất không nhỉ?

Theo hành động của nó hắn nhìn theo thì thấy có một sợi dây chuyền đang nằm lặng lẽ dưới đáy

-Cô đứng đây để tôi lấy nó cho cô_hắn nó rồi đẩy nó qua một bên rồi nhảy xuống bể bơi ba phút sau thì ngoi lên tay cầm sợi dây chuyền màu bạc có mặt là một chiếc đồng hồ được làm rất tinh xảo nhưng một đều đáng tiếc là chiếc đồng hồ đã dừng lại lúc 00:05 phút

-Hoàng Nguyệt Anh..thì ra tên cô là Hoàng Nguyệt Anh_

hắn nở một nụ cười rất tươi nhìn chiếc đồng hồ còn nó thì khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm giật sợi dây chuyền từ tay hắn rồi bỏ đi

-Ha...rốt cuộc cô ta có dây thần kinh cảm giác không vậy_

hắn cau mày nhìn bóng nó đi xa dần rồi cũng lẵng lặng bước đi, osin nay có vẻ khá vui đấy

-Osin...tôi đói nấu cơm cho tôi ăn.._

.hắn sau khi thay đồ xong bước xuống nhà ra lệnh cho nó nhưng đáp lại hắn chỉ là sự thờ ơ làm hắn càng phát hỏa?

Cái gì nữa đây!!!

-Rốt cuộc cô có phải là osin không vậy..tôi chưa từng gặp cái loại osin nào như cô,cứng đầu khó bảo,lạnh lùng,vô cảm..tôi thật hối hận khi mang cô về đây..cô..._

hắn đứng tự kỷ một mình nhưng khi quay đầu lại đã thấy nó nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa. Này phải gọi là gì nhỉ? Cực phẩm?

-Cô ta thật hết nói nổi mà.._

hắn lắc đầu rồi lủi thủi đi vào phòng bếp..

Cái này chắc gọi là thông minh một đời dại một phút đi

Đến khi nó tỉnh dậy hắn lại hứng trí đưa nó đi trung tâm mua sắm.

Hắn thì đi đến đâu cũng được nữ nhân yêu mến còn nó thì chỉ nhận được sự ganh ghét đố kị

-Làm kiểu tóc gì hợp với cô ta.._

hắn khó chịu nói rồi đẩy nó ngồi xuống ghế mặc cho thợ làm tóc chỉnh sửa còn mình thì đi cưa gái.

Mười phút sau hắn quay lại thì đâu đã ra đấy hắn nhìn nó khẽ đánh giá nó hiện giờ trông rất là khá (so với lúc trước) cũng có thể gọi là dễ thương mái tóc dài nữa lưng màu đen tuyền được ép thẳng tự nhiên mái ngang phía trước.

Có vẻ như osin này cũng không quá làm mất mặt Dương thiếu đi..

Sau đó hắn đưa nó đi mua quần áo

-Lấy cái này..cái này..cái kia..cái kia..cả cái kia nữa..thôi lấy hết luôn đi.._

hắn hết lấy áo xanh rồi vấy đỏ,vấy trắng,áo hồng..bla..bla..ớm vào người nó rồi tự biên tự diễn,nói là đi mua đồng cho nó nhưng chỉ có hắn chọn còn nó thì giống như con manơcanh thử đồ

-Cô cầm đồ đi.._

hắn tính tiền xong bảo nó xách đồ nhưng chỉ nhận lại cái bóng lưng cao gày của nó đi xa dần

-RỐI CUỘC CÔ LÀ OSIN HAY CÔ CHỦ VẬY..._

hắn đỏ mặt quát ầm lên rồi xách túi lớn túi bé chạy theo sau nó.

Có phải Dương đại thiếu tạo nghiệp nặng quá rồi không? Một phút tùy hứng có vẻ khiến hắn mệt chết mất