Sáng hôm sau...
-Á..À..A..THẰNG QUỶ MÁU LẠNH.._Nhi vừa thấy hắn đã hét ầm lên còn Kiên và Duy thì lắc đầu nhìn Nhi
-What?_Hắn phun một từ rồi lôi nó bỏ đi
-E....Phong mặt lạnh mày không nhớ bà à?_Nhi chạy tới kéo tay hắn
-Phong mặt lạnh?_hắn khẽ nhíu mày xem xét Nhi rồi khuếch môi cười bộ não thông minh dầng hoạt động.
-Nhi lùn?_hắn vừa nói Nhi đã nhảy dựng vừa ưỡn ngực lên
-Mày nói ai lùn hả xem lại đi?_Nhi hét
-Nè...mày đứng chưa tới cổ tao mà còn nói...còn thấp hơn...._Hắn khếch môi quay sang chổ nó thì chẳng thấy nó đâu cả khuôn mặt bỗng chốc đã đanh lại
-Anh đâu?_Hắn lo lắng hỏi Kiên và Duy như chỉ nhận được hai cái lắc đầu
-Hizzzz.._Hắn thở dài rồi chạy nhanh đi tìm nó phía sau Nhi,Kiên và Duy cũng chạy theo hắn nhưng đi mấy vòng sân trường cũng chẳng thấy bóng dáng của nó ở đâu
-Hazz...mệt qúa...rốt cuộc não phẳng ở đâu vậy không biết.._Kiên vừa lau mồ hôi vừa cằn nhằn tự nhiên mới sáng sớm lại bắt cậu làm việc công ích
-Tao cấm mày nói cô ấy như thế_Hắn lạnh lùng nói Kiên thì lại bĩu môi nhìn mắt đầy uất ức
-Ấy...ấy....Anh ở trong cantin kìa.._Nhi réo lên khi nhìn thấy nó trong cantin còn hắn thì thở phào nhẹ nhõm chạy nhanh về phía nó
-Cô đi đâu vậy hả có biết là tôi lo cho cô lắm không...có muốn đi đâu thì bảo tôi đưa đi chứ..bla..bla...._Hắn đang nỗi giận đùng đùng quát mắng nó tơi bời thì bỗng có một âm thanh vang lên làm hắn khựng lại
-Đói_Là nó một âm thanh cao vυ"t trong trẻo những lại lạnh lùng đến lạ thường vừa cất lên đã khiến người ta rơi vào tình trạng bế tắc tim đập chân rung...âm thanh đó còn hay hơn cả tiếng đàn của nghệ sĩ ,tiếng mưa rơi rả rích làm hắn tim đập liên hồi nhìn nó không chớp mắc.Nhưng không chỉ có hắn mà còn có cả những người đang có mặt ở đó cũng không khá hơn được tim đập chân run toát mồi hôi lạnh..
"Nếu như thế này thì thà là cô ta đừng nói còn hơn...tính dùng giọng nói này đi lừa tình người khác à?"_đó là suy nghĩ của hắn lúc này
Một lúc sau hắn lấy lại tinh thần gọi cho nó một xuất đồ ăn lớn
còn mình cùng với ba người kia ngồi kể lại đoạn kí ức của tuổi thơ dữ dội
-Ha...nhà tao còn có vài bức hình bán nude của mày đó Nhi lùn_Hắn kuhếch môi,còn Kiên và Duy thì che miệng cười
-Xí...mày ngon lắm...à còn có cái vụ lúc sinh nhật năm tuổi của tao mày lừa tao ăn thi bimbim với mày ai ăn xong sau sẽ phải chạy vòng quanh trường bảo là"Tao là đồ điên...Tao bị điên.." làm tao dị mặt trước toàn trường không giám ra khỏi phòng 1tuần_Nhi hậm hực nói,còn hắn,Kiên và Duy thì bụm miệng cười
-Này osin..._Hắn quay sang xem nó ăn xong chưa thì bỗng lại nhiếu mày nói thầm"osin cô ta lại đi đâu nữa rồi..".
Sau đó 4người lại cắm đầu đi tìm nó
Còn nó lúc nãy cảm thấy buồn chán nên đi dạo đi mãi đến phiá sau khu đất trống thì bị một đám nữ sinh chặn lại và người dẫn đầu không ai khác chính là Vân Hotgirl
-Con kia đứng lại_Vân cất cái giọng chanh chua quát còn nó thì chẳng mảy may gì vẫn bước đều đi
-Con ngu đứng lại cho tao_Vân tức giận quát kéo mạnh tóc nó nắm giật
-Mày giám quyến rũ anh Phong của tao này...cho màu chết..con ngu..._Vân vừa quát vừa giật tóc nó tay còn lại thì không ngừng tác vào mặt nó sau đó đạp mạnh vào bụng nó làm nó ngã văng vào một gốc cây cạnh đó từ môi nhỏ nhắn phum ra một giụm máu đỏ tươi nhưng nó chẳng thèm để ý khuôn mặt vẫn lạnh tanh không một tia dao động làm Vân càng tức mình hơn
-Đánh nó cho tao... _Vân quát ra lệnh cho mấy con phía sau xông vào nó đánh.
Từng thanh gỗ lớn cứ thay phiên nhau gián vào thân hình nhỏ bé của nó từng vết máu nhau tuông ra ước đẫm cả bộ đồng phục trắng tinh của nó như nó vẫn như thế lạnh lùng đến đáng sợ
-Chị Vân..em nghe có tiếng anh Phong gọi con nhỏ này...nếu để anh ấy biết thì ta chết chắc_một con nhỏ chạy lại nói nhỏ với con Vân
-Thôi...lần này coi như mày may mắn nếu mày mà còm bám theo anh Phong thì coi chừng tao đó...Đi_con Vân đạp mạnh vào người nó rồi cùng đồng bọn bỏ đi
Nó lặng lẽ nằm trên nền đất lạnh đôi mắt lạnh lùng khẽ nhìn lên bầu trời trong xanh không một tia dao động
Còn hắn vẫn đang chạy đi tìm nó mồ hôi đã ướt đẫm cả vạt áo trắng
-Osin cô ở đâu..osin_Hắn vừa chạy vừa hét lớn chỉ mong nó sẽ đáp lại nhưng không đáp lại hắn chỉ là sự im lặng
-OSIN..._hắn chạy ra khu đất trống sau trường thì đập vào mắt hắn là một cảnh tượng khiến hắn đau lòng..nó nằm trên mặt đất lạnh cả thân hình nhuộm cả một màu đỏ của máu mái tóc đen dài nằm xoã trên mặt đất
-Osin...cô có sao không..?_Hắn chạy lại chổ nó ôm nó lên thương tiếc vuốt khuôn mặt đầy bụi xen lẫn vết máu của nó
-Phong..._Đúng lúc đó cả ba người Nhi,Kiên và Duy cũng vừa chạy đến rồi liền nhớ người ra nhìn nó
-ha...cô ấy sao vậy..?_Nhi lo lắng hỏi
-Ai đã gây ra chuyện này...cô nói đi_Hắn gầm lên đôi mắt nâu bất cần hiện lên một tia phẫn nộ nhưng muốn đâm thủng nnhân thể nó
-Bình tĩnh đi Phong_Kiên và Duy lo lắng nói
-Tôi mà biết ai làm ra chuyện này tôi sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết..._Hắn lạnh lùng quát rồi ôm nó bước nhanh đi còn ai kia khi nghe những lời hắn nói thì nỗi cả da gà lẳng lặng bỏ đi.