Buổi sáng ngày hôm sau, Sở Dược Lam thức dậy với toàn thân đều đau nhức, thầm mắng cái tên hỗn đản kia tối qua lại làm nhiều như vậy. Nhưng nhìn sang bên cạnh thì lại không thấy anh đâu, nhìn lại cơ thể của mình thì cô đã mặc lại quần áo đàng hoàng, trên điện thoại có thông báo một tin nhắn. Là Ngụy Long Ân nhắn đến
[Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, tối nay anh đến đưa đi dự tiệc… Bảo bối, đêm qua em rất tuyệt]
Đọc xong câu cuối cùng, khóe môi của cô giật giật, cái tên này thật sự quá là háo sắc rồi. Liền không thương tiếc mắng một câu:
- Tra nam!
Sau đó Sở Dược Lam phải khó khăn lắm mới đem cái thân tàn đi vào nhà vệ sinh, nhìn cơ thể của mình chi chít những vết hôn xanh xanh đỏ đỏ, cô thầm rủa một câu. Đợi thêm một lúc thì bất giác Sở Dược Lam lại đưa tay lên bụng của mình, cái tên hỗn đản kia thật sự muốn cô mang thai sao? Làm nhiều như vậy, còn ra nhiều như vậy nữa, nếu bây giờ cô uống thuốc tránh thai… Liệu anh có giận cô không nhỉ?
Lắc đầu không nghĩ nữa, Sở Dược Lam quyết định mặc kệ, cứ thuận theo tự nhiên vậy, nếu như có duyên thì bảo bảo sẽ đến sớm, còn nếu không có duyên thì xem như là chưa đến lúc làm mẹ.
Sau khi tắm xong, Sở Dược Lam đi xuống dưới nhà thì nhìn thấy Sở Phi Dực vừa ăn sáng vừa nhắn tin với ai đó, không cần đoán thì cô cũng biết ** cậu nhà mình đang nhắn tin với Tâm Nhu rồi.
- Tiểu Dực, hôm nay em không đi học à?
Sở Phi Dực đưa mắt nhìn chị mình, rồi đáp:
- Em không, hôm nay em có hẹn với Tiểu Nhu đi xem phim.
Sở Dược Lam bĩu môi, xem ra em trai của cô thật sự lớn rồi, ngay cả nuông chiều bạn gái cũng biết rồi, chả bù cho cái tên hỗn đản kia, chỉ biết đem cô ăn vào bụng. Sở Phi Dực vô tình nhìn thấy vết xanh đỏ trên cổ của cô liền ho khan một tiếng nói:
- Chị hai, nếu anh rể có đến thì cũng phải đi cửa chính chứ, sao lại leo ban công như vậy?
- Em biết?
- Em biết, đêm qua em đứng bên ngoài ban công để gọi điện cho Nhu Nhi, thấy anh rể trèo ban công vào phòng chị. Đến khuya vẫn chưa thấy về, em đoán…
- Khụ khụ… Chuyện riêng của chị, em đừng nghĩ nhiều.
Sở Phi Dực nhún nhún vai, dù sao hiện tại cậu ấy cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, chuyện của chị đương nhiên hiểu rõ, nhưng nếu chị hai đã không muốn thì Sở Phi Dực cũng không buồn nói.
- À đúng rồi, sáng nay Lộ Tử Hàn có gửi hoa đến nhà mình. Anh rể thấy liền đem ném đi rồi.
Sở Dược Lam gật đầu, có lẽ Trần Cận Diêm nói đúng, cô là chấp niệm là giới hạn của duy nhất của Lộ Tử Hàn, anh ta sẽ không bao giờ làm hại đến cô. Nhưng mà, đối với những người khác thì thật sự không chắc lắm, đặc biệt là tính cách hung tàn của Lộ Tử Hàn, quả thật rất đáng sợ. Nhưng nhìn sắc mặt của Sở Phi Dực thì hình như nó đã đoán được cái gì rồi thì phải.
- Tiểu Dực, em đoán được gì rồi à?
Sở Phi Dực đưa mắt nhìn Sở Dược Lam, từ từ nói:
- Lộ Tử Hàn mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng anh ta là thật lòng yêu chị. Giống như chú hai, cũng từng thật lòng yêu mẹ vậy, cuối cùng… Cách chú hai chọn là âm thầm bảo vệ mẹ, yêu nhưng không tranh giành, chỉ đơn thuần là bảo hộ mà thôi. Em cảm thấy con người của Lộ Tử Hàn giống chú hai, yêu nhưng không tranh giành, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là được.
Dừng một chút, Sở Phi Dực lại nói tiếp:
- Nếu như Lộ Tử Hàn thật sự tranh giành chị với Ngụy Long Ân thì chị nghĩ, hiện tại Ngụy Long Ân còn có cơ hội trèo ban công vào phòng chị lúc nửa đêm sao? Nói không quá thì anh ta đã bị Lộ Tử Hàn đem đi bắn bỏ rồi.
Sở Dược Lam cũng gật đầu, em trai của mình nói rất đúng, với tính cách của Lộ Tử Hàn nếu anh ta muốn tranh giành thì chắc chắn hiện tại Ngụy Long Ân đã không còn lành lặn để ăn cô rồi. Bất quá, Sở Dược Lam lại cảm thấy có chút không đúng, nếu như Lộ Tử Hàn từ bỏ đơn giản như vậy… Liệu sau này vẫn sẽ yên bình như vậy không? Sở Phi Dực hiểu được chị mình muốn hỏi cái gì, cậu ta liền nói:
- Chị hai, là đàn ông thì cái tôi đương nhiên rất lớn. Chị đã thẳng thắn đem tình cảm của anh ta ném đi, thì anh ta cũng sẽ sớm nhất đem tình cảm mà anh ta đặt ở chị ném đi.
- Tiểu Dực, em hiểu rõ về Lộ Tử Hàn như vậy sao?
- Không phải hiểu rõ, mà là giữa đàn ông với đàn ông. Em hiểu hơn, chỉ có người phụ nữ ngốc như chị mới không hiểu.
Sở Dược Lam bĩu môi, ngay cả em trai của mình mà cũng dám chê mình ngốc. Nhìn cô như vậy Sở Phi Dực thật sự không hiểu nổi tại sao lại có một người ngốc như bà chị của mình còn tồn tại trên đời này.
Sau khi dùng bữa xong, Sở Phi Dực đứng dậy nói:
- Em đi đón Nhu Nhi đây, chị ở nhà chán quá cứ gọi anh rể đến. Em không làm phiền đâu.
- Cái thằng này!
#Yu~