Bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu cũng là lúc những quan khách ở đây bắt đầu công việc giao tiếp của mình. Sở Dược Lam nhìn Ngụy Long Ân, tuy bên ngoài anh rất bình thường nhưng mà ở sâu trong đôi mắt của anh, cô nhìn ra được sự lo lắng. Sở Dược Lam đứng bên cạnh liền thì thầm vào tai anh.
- Anh có việc gì sao?
Ngụy Long Ân lắc đầu, anh cũng dịu dàng hôn lên trán của cô, sau đó trấn an.
- Anh không sao. Lam, một chút nữa nếu có việc gì… Đừng lo lắng cho anh, em phải tự bảo vệ mình. Nghe chưa?
Sở Dược Lam nghe như vậy liền bắt đầu lo lắng. Ngụy Long Ân là người cẩn thận như vậy, nhưng tại sao anh lại lộ ra vẻ lo lắng thế này? Chưa để cô đáp lại câu trả lời của Ngụy Long Ân thì từ bên ngoài đi vào là một đám người mặc đồ đen, anh nhìn thấy liền đẩy Sở Dược Lam về phía sau, dùng thân mình che chắn.
Dã Lang với mái tóc bạc trắng đi vào, nhìn thấy Tuệ Mộc rồi mỉm cười.
- Con gái ngoan. Chúc mừng sinh nhật.
Tuệ Mộc nhướn mày sau đó lạnh giọng nói.
- Tôi không phải con gái của ông.
Dã Lang cười lớn một tiếng, nhưng ông ta chưa kịp lên tiếng thì Linh Chi đã đem hết chuyện năm xưa kể lại cho lão ta nghe, khi nghe xong Dã Lang liền cứng đờ người, đôi mắt chứa đựng sự oán hận cũng tăng lên. Ánh mắt gϊếŧ người hướng thẳng đến chỗ của Hoàng Phủ Tước.
- Nếu không vì gia đình mày thì Linh Yến và con gái tao sẽ không chết! Nếu không vì mày thì Bách Tường cũng không chết thay cho tao! Tất cả là tại gia đình mày! Hôm nay, tao sẽ gϊếŧ sạch! Lên!
Lộ Căng liền phất tay đàn em để tiến lên. Ngụy Long Ân vẫn có chút lo lắng cho Sở Dược Lam, anh còn không dám cách xa khỏi cô. An Di và Định Viêm đã chuẩn bị xong vũ khí sẵn sàng để cận chiến. Nhưng sau khi đám đàn em của Lộ Căng nhìn thấy phía sau của Ngụy Long Ân là một tiểu bạch thỏ liền muốn cười lớn. Bây giờ không chỉ có Ngụy Long Ân là lo lắng, ngay cả cha mẹ của anh và ông bà đều lo lắng, dù sao cô bây giờ vẫn không phải là thành viên của gia đình họ, nếu để Sở Dược Lam gặp chuyện thì thật sự họ không biết nên ăn nói thế nào với nhà họ Sở.
Sở Dược Lam đẩy Ngụy Long Ân sang một bên, ánh mắt hướng về phía của Lộ Căng, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ.
- Lộ Căng à Lộ Căng… Hình như tôi thật sự quá nhân từ với cậu rồi đi?
Lộ Căng nghe giọng nói ám ảnh liền nhìn sang, đôi mắt lập tức trợn to sợ hãi. Còn đám đàn em kia liền bất giác lùi xuống, cô gái này không phải cô gái hôm qua ở quán bar làm nhục một đám sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây chứ? Mà la sát này thật sự rất khó chơi.
Đừng nói là Ngụy Long Ân kinh ngạc, mà là cả nhà của anh đều kinh ngạc muốn chết. Cô gái nhỏ này thế mà dám ăn nói với đại ca Lộ Căng như vậy? Dã Lang nhìn đứa cháu bình thường kiêu ngạo bây giờ lại sợ hãi đến run bần bật trước một cô gái cũng không khỏi bàng hoàng.
- Ch… Ch… Chị Sở… Sao… Sao chị lại ở đây? Em… Em… Chuyện đó…
- Lộ Căng, cậu lăn ra đây cho tôi!
Rất nhanh chóng Lộ Căng liền ngoan ngoãn lăn ra bên dưới chân của Sở Dược Lam, cô cũng không ngại chống một chân lên vai của cậu ta. Ánh mắt đùa bỡn nhìn cậu ta nói.
- Nè Lộ Căng, thật sự có duyên nha. Mỗi lần tôi có việc buồn chán cần người giải tỏa cậu liền xuất hiện để tôi trút giận. Cậu xem, năm đó tôi đánh cậu rơi bốn cây răng, hôm qua tôi lại làm cậu xấu mặt ở quán bar. Vậy hôm nay… Tôi nên làm gì cậu đây nhỉ?
- Ch… Chị Sở… Em… Em không dám… Chị… Chị tha cho em… Tha cho em.
- Tha cho cậu? Hừm… Cái này phải xem bạn trai tôi có tha cho cậu hay không đã? Nhưng có điều… Cậu dám làm tổn hại đến nhà chồng tương lai của tôi. Vậy thì cái hậu quả, cậu định thế nào đây?
Lộ Căng mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy. Còn đám đàn em chỉ biết run rẩy đứng nhìn nhau, Dã Lang nhìn thấy liền tức giận cầm một cây súng lên chĩa thẳng vào Sở Dược Lam. Lão ta cười lớn.
- Thì ra năm đó cô là người đã đánh cháu tôi. Còn mày đúng là vô dụng! Có một con đàn bà cũng không xong!
Lộ Căng lắc đầu, cô gái này là Atula đòi mạng, năm đó cậu ta cho đàn em đánh cô không chỉ đánh còn có mang theo vài khẩu súng, nhưng cuối cùng thì vẫn không làm gì được cô gái này. Còn cả nhà của anh bây giờ lại bắt đầu lo lắng nhìn Dã Lang, Linh Chi liền lên tiếng.
- Dã Lang! Ông không được làm hại con bé. Nó không liên quan gì đến ân oán của chúng ta cả!
Bây giờ có lẽ Trình Hải Hà đang khoanh tay ung dung đứng nhìn, Liêu Dinh có chút kinh ngạc nhìn vợ mình, nói.
- Có vẻ em rất tận hưởng nhỉ?
- Thực lực của cô bé này, không đơn giản đâu. Anh chờ xem… Hừm, bây giờ em nên gọi xe cấp cứu hay dịch vụ mai táng nhỉ?
Còn Sở Dược Lam hoàn toàn không sợ hãi, cô chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng đầy ngọt ngào nhìn Lộ Căng.
- Nè, cậu muốn ông ta mất cái gì? Là cái tay đang chĩa súng vào tôi? Hay cái lưỡi đã gọi tôi là con đàn bà này? Hay là cái tai vì nói mà không biết nghe? À… Hay là triệt sản… À mà không đúng, lão ta còn cương được nữa đâu mà triệt sản chứ. Hay là… Tạm thời tôi giữ cái lưỡi nhé?
- Ch… Chị Sở… Đừng… Đừng mà…
- Đừng? Vậy cậu nói lại với ông của cậu, bỏ súng xuống.
- Em…
Sở Dược Lam bắt đầu cầm sợi dây bạc huyền thoại lên, Lộ Căng bắt đầu lo sợ đến bật khóc. Còn Trình Hải Hà thì lại vui vẻ hẳn lên, còn nói.
- Hóa ra đồ chơi của con bé là cái này. Đúng là đệ tử của Khắc Huy mà!
Sau đó, Sở Dược Lam mân mê sợi dây bạc trên tay, đợi đến khi viên đạn của Dã Lang rời khỏi súng thì cô rất nhanh đã di chuyển đến lướt ngang qua lão ta. Sau đó liền đứng phía sau lưng của lão, sợi dây bạc dừng lại ở trên cổ. Sở Dược Lam nhẹ nhàng nói.
- Đã già rồi còn chơi súng sao? Dã Lang, hình như gân ông cũng còn nhiều phết. Hừm… Một đứa cháu ngoại bất tài cộng với một đứa cháu nội khốn nạn, quả nhiên là gen di truyền thật mạnh mẽ. Đáng tiếc… Đáng tiếc…
[…còn…]
#Yu~