Chương 39: Mối quan hệ giữa Thiệu Lăng và Mali Mo

Ở bãi đỗ xe của bệnh viện Viễn Châu, Cẩn Thiệu Lăng vừa bước ra khỏi xe lập tức có một người phụ nữ chạy đến nắm lấy tay anh.

"Lăng, anh cho em giải thích có được không? Em thật lòng yêu anh mà."

Anh trực tiếp rút mạnh tay về, thái độ dứt khoát nhìn người trước mặt.

"Cô và tôi không hề có quan hệ gì cả việc cô làm gì tôi không quan tâm. Và tôi nói lại lần cuối, tôi không hề có loại tình cảm đặc biệt nào với cô cả."

"Cô ta thì có gì hơn em? Gia thế, tiền tài, địa vị xã hội, tất cả mọi thứ đều thua em."

"Cô ấy là vợ tôi, là người duy nhất ở trong tim tôi và cũng là người tôi sẽ chăm sóc trọn cuộc đời này. Đủ hơn cô chưa? Cô thua cô ấy rất nhiều đừng nghĩ bản thân có thế thì muốn gì cũng được."

"Anh..." Hết lời để cãi lại, cô ta liền ôm lấy Thiệu Lăng, dùng nước mắt để y động lòng: "Lăng, em thật sự không muốn rời xa anh, nếu anh muốn sinh con em cũng có thể sinh cho anh, bỏ ả ta đi."

Cơn thịnh nộ trong người Cẩn Thiệu Lăng đã bộc phát, anh đẩy mạnh cô ta ra khỏi mình và... "Chát" một bạt tay in vào má người phụ nữ kia khiến cô đau đớn lảo đảo ngã xuống đất. Anh trừng mắt đe dọa:

"Mali Mohan, mối quan hệ giữa chúng ta ban đầu là bạn bè và chưa một dao động nào của tôi nói rằng mình có tình cảm với cô, chớ ảo tưởng quá mức. Việc cô làm đừng nghĩ tôi không biết, nếu cô dám động đến Tiểu Dao một lần nữa thì đừng trách."

Trước khi rời đi anh còn để lại một câu:

"Tiểu thư không muốn làm lại muốn làm trà xanh thì nên tự đánh giá lại mình được rồi đấy."

Cẩn Thiệu Lăng vừa rời đi, Mali ôm bên má bị tát quay đầu nhìn bóng lưng của anh, nhếch mép đắc ý.

"Anh nghĩ mình thắng rồi sao? Tôi sẽ buộc cô ta rời khỏi anh hoặc là biến mất vĩnh viễn."

"Alo, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch như cũ." Y gọi điện cho một người nào đó, giọng điệu như muốn dìm người khác xuống vực.

***

"Cạch" Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hạ Lam đang bấm điện thoại giật mình ngước lên nhìn.

"Cậu về rồi sao? Mọi người không vào cùng sao?"

Cẩn Thiệu Lăng dẹp khuôn mặt chết chóc khi nãy qua một bên, giọng nói đều đều vang lên.

"Tôi và mọi người vừa đi viếng chùa về, vào đến cổng thì gặp Thẩm Quân với ông nên đã vào căn tin ăn sáng rồi, chỉ mình tôi lên đây thôi."

Hạ Lam gật đầu ra ý đã hiểu, lập tức cất điện thoại vào túi áo khoác, viện cớ để nhường không gian lại.

"Vậy tôi xuống ăn với mọi người đây, giao tiểu Dao lại cho cậu."

"Ừm."

...

Vào khoảng đầu giờ chiều, bác sĩ quay lại khám sức khỏe cho Mộc Dao một lần nữa. Nhìn thấy vị bác sĩ nữ đi vào, Quách Mộc Dao ngạc nhiên tỏ vẻ không tin tưởng.

"Cô là bác sĩ trực thay à? Lúc sáng là người nam mà."

"Vậy cô thích nam bác sĩ kia hơn tôi?" Nữ bác sĩ nhíu mày trêu chọc.

"Ừm..."

"À không, ý là tại sao lại đổi bác sĩ. Tôi nghĩ rằng người nào chịu trách nhiệm theo dõi sức khỏe thì sẽ chỉ có một người thôi chứ." Mộc Dao cảm giác như gã bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, lỡ miệng, lỡ miệng, lỡ miệng thôi.

"Đúng là vậy. Tôi là người nhận cô tối qua, đúng ra thì người quan sát sức khỏe cô phải là tôi nhưng ca sáng tôi có bệnh nhân rơi vào tình trạng nguy kịch nên phải nhờ bác sĩ khác đổi ca với tôi." Y đeo ống nghe vào tai tiến đến chỗ bệnh nhân.

Cẩn Thiệu Lăng vừa định ra ngoài thì bị bác sĩ níu lại.

"Ở lại đi, một người thì được."

"Ừ." Thiệu Lăng đứng lại quan sát bác sĩ làm việc.

Nữ bác sĩ khám xong thì gỡ ống nghe ra, nhẹ nhàng ngồi xuống giường của Mộc Dao, hé khẩu trang, ôn nhu nở nụ cười cùng một câu hỏi:

"Cậu không nhớ mình sao? Tiêu Thanh đây."

"...tên này thấy rất quen." Quách Mộc Dao suy nghĩ để nhớ lại gì đó, một tia sáng vụt ngang trong đầu cô, bỗng y vui như được mùa: "Cậu là người bị cướp nên đã ở nhờ nhà tớ 5 năm trước? Đúng không?"

"Cậu nhớ ra tớ sao? Tớ thật sự rất muốn tìm lại cậu nhưng không biết nên tìm như thế nào cả."

Hóa ra cô ấy là Tiêu Thanh, vậy mà mình chẳng nhận ra, thời gian thay đổi nhiều thật. - Mộc Dao khẽ cười, cô hỏi tiếp:

"Bây giờ cậu trở thành bác sĩ rồi hả? Chúc mừng cậu hoàn thành được ước mơ của bản thân nhé."

"Ừm, cảm ơn cậu nhờ năm đó gặp được người tốt như cậu cho mình nương nhờ vài tháng, nếu không..."

"Không có mình thì cũng có người khác, đâu phải chỉ mình là người tốt."

"Cậu có em bé rồi thì phải biết giữ mình một chút đó hiểu chưa hả? Đừng để hối hận như tớ...con tớ..." Tiêu Thanh ứa lệ sắp khóc.

Cẩn Thiệu Lăng nhìn hai người phụ nữ tâm sự, ở lại chỉ thêm chật đất nên âm thầm đi ra ngoài.

Dao Dao lo lắng, vội nắm lấy tay của Tiêu Thanh để trấn an cô. Y dùng điều khiển nâng đầu giường lên, giọng điệu an ủi quan tâm Tiêu Thanh:

"Kể tớ nghe đi, cậu đã trải qua những gì?"

"Tớ có chồng rồi, chồng tớ là trưởng khoa bệnh viện Bạch Châu. Bọn tớ lấy nhau được 3 năm thì tớ mang thai, tớ thì ham công tiếc việc quá mức vốn không tịnh dưỡng tốt nên động thai khí, tớ còn chạy đi công tác, sau đó thì xảy thai. Bác sĩ của tớ bảo tớ làm việc quá sức nên ảnh hưởng đến đứa con..."

"Chồng cậu không nói gì về việc cậu làm việc à?"

"Hai người bọn tớ lấy nhau không bao lâu thì vợ cũ anh ta trở về, dắt theo một cậu con trai bụ bẫm. Anh ta vốn rất rất yêu vợ cũ nhưng vì cô ta bỏ đi nên mới chấp nhận ly hôn rồi đến với tớ, gặp vợ cũ quay lại còn dẫn theo một đứa bé gọi anh ấy là cha thì tất nhiên anh ấy phải động lòng."

Mộc Dao ủ dột nghe Tiêu Thanh kể mà không biết nên nói thêm gì.

"Vậy là anh ta bỏ cậu..."

Tiêu Thanh gật đầu: "Tớ và anh ta ly dị, anh ta quay lại tình cũ. Sau đó ít ngày thì phát hiện mình có thai, tớ còn bảo là mặc kệ, cha nó là kẻ lừa tình tớ nên nó không đáng có mặt trên đời này. Tớ thật ích kỷ, chỉ vì suy nghĩ trẻ con ấy mà khiến cho bản thân tớ phải mãi hối hận..."

Mộc Dao ôm Tiêu Thanh vào lòng vỗ về cô. Đến lúc này thì cô cũng bị câu chuyện ăn sâu vào tâm trí, quyết định nghe theo Thiệu Lăng tịnh dưỡng đến khi sinh con.