Chương 10: Ngày xui xẻo

Từ "ông" đó là để nói chuyện với thầy sao? Vừa nhìn thái độ đã biết cô ta không xem ai ra gì rồi.

Thầy giáo bước đến không dám trách mắng Hoàng Tuyết Kỳ lấy một từ, ông quay sang trút hết cơn thịnh nộ vào người Mộc Dao.

Những học sinh khác thấy thầy giáo làm như vậy không đúng, nhưng đã nhìn thấy nhiều rồi, dù có nói thế nào thì ông ta chỉ bênh vực cho Hoàng Tuyết Kỳ mà thôi. Nếu ai dám trái ý, ông ta sẽ phạt luôn người đó.

Sao khi la mắng Mộc Dao xong, ông ấy còn bắt cô chạy 10 vòng quanh sân tập.

Buổi học kết thúc vào buổi chiều. Mộc Dao mệt rã rời, cơ thể không còn chút sức lực nào.

Cô đi bộ về, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng dưng một đám người lạ mặt xuất hiện, chắn đường không cho cô đi. Một người cao to trong đám đó, bước lên nói:

"Này! Con đường này do bọn tao quản lý muốn đi qua thì mau đưa tiền đây còn không..."

"Hehe..." Bọn người lạ mặt nhìn cô với ánh mắt háo sắc, nước bọt từ trong miệng chảy ra trong như một đám biếи ŧɦái.

Quách Mộc Dao đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn bọn người trước mặt, cô gỡ chiếc túi xách trên vai xuống, duỗi tay ra phía trước.

"Muốn lấy tiền đúng không? Lấy đi, tuy trong cái túi không có nhiều tiền nhưng mà giá trị cái túi cũng được vài triệu đó." Thật ra cái này là Thiệu Lăng mua cho mình, không thể rẻ được.

Đám côn đồ như một lũ ngốc nhìn cô. Không ai lại đưa một lần vài triệu cho người khác như thế này.

Khi bọn chúng kiểm tra xong chiếc túi xách, Quách Mộc Dao nói tiếp:

"Xong chưa? Tôi còn phải về nhà!"

"Đi! Đi đi!" Một gã cầm chiếc túi xách khoái chí cười.

May mà mình nhét điện thoại trong áo khoác, nếu không thì không thể đi đón tiểu Lam được rồi.

"Ánh nắng ấm áp..." tiếng điện thoại của Quách Mộc Dao vang lên, cô nhanh tay lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra, vuốt nhẹ ngón tay lên màn hình, rồi đưa lên tai.

"Tiểu Dao phải không?" Giọng nói phát ra từ điện thoại.

"Là tôi đây. Cho hỏi ai vậy?" Mộc Dao trả lời.

"Cố Hạ Lam! Không nhận ra giọng mình à?" Đầu máy bên kia đáp.

"À, do mình không để ý."

"Sao cậu đổi cả số điện thoại thế?"

"Cậu đang ở đâu? Mình đến đó rồi chúng ta cùng nói chuyện!"

"Chỗ cũ."

"Được mình đến ngay!" Nói xong Quách Mộc Dao tắt máy nhét điện thoại vào lại túi áo khoác.

"Chỗ cũ" mà bạn họ vừa nhắc đến là một tiệm bánh ngọt gần nhà ga.

Thôi chết từ đây đến đó ít nhất cũng 5 kilomet, vậy mà quên việc mình không có tiền...

Cô vừa ngẫm xong lại lấy chiếc điện thoại ra một lần nữa. Lúc cô định gọi cho Cố Hạ Lam để dời lại địa điểm nhưng đúng lúc đó điện thoại lại hết pin.

Không xui xẻo vậy chứ? Hết pin đúng lúc vậy? Từ đây đến đó cũng mất 5 kilomet.

Cô nghĩ ngợi một lát lại ngước mặt lên trời, thét một tiếng làm mọi người xung quanh phải xoay người nhìn cô.

"TRỜI ƠI!!! HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ MÀ XUI DỮ VẬY NÈ…"

"Hộc.....hộc.... Đến nơi cô ngước mặt lên nhìn biển tên "Happy" phía trên, một tay chống hông, một tay chống vào gối, thở hổn hển.

Quách Mộc Dao bước vào rồi nhìn quanh, cái bàn cuối góc bên phải có một cô gái đang vẫy tay với cô. Nhìn thấy bạn mình, Mộc Dao chậm chạp đi đến phía đó và ngồi xuống ghế.

"Sao chậm vậy? Tớ uống xong cốc cafe rồi đó." Cố Hạ Lam - một người trong số ít bạn bè của Quách Mộc Dao và là người bạn thân nhất của cô.

"Cậu giỏi thì...chạy bộ...5km đến đây thử đi." Quách Mộc Dao vừa trả lời, vừa thở gấp.

"Trời đất! Cậu tiết kiệm kiểu mới à? Sao không chịu bắt taxi mà đi!" Cố Hạ Lam giật mình, nhìn Quách Mộc Dao.

"Tiết kiệm cái đầu cậu...."

Quách Mộc Dao chưa nói xong đã bị Cố Hạ Lam ngắt lời:

"Khoan hẳn nói tiếp." Cô quay sang chỗ mấy người phục vụ, giơ tay gọi: "Cho một ly nước ép táo với một cái bánh gato nha!"

"Này, cậu vừa ăn rồi mà!" Mộc Dao ngạc nhiên.

"Ai nói cho tớ. Là cho cậu!" Hạ Lam xoay về nhìn Mộc Dao.

"Tớ không mang tiền."

"Mặc kệ cậu, hôm nay tớ bao nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Lát đưa tớ về nhà cậu, nấu bữa tối cho tớ." Hạ Lam nở một nụ cười đắc ý.

"Thì ra là vậy..."

"Này, cậu đừng có nghĩ xấu cho mình. Không phải mình tham ăn đâu, mà vì mình nhớ ông ngoại." Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mộc Dao, Hạ Lam vội giải thích.

"Được! Chắc ông sẽ rất vui khi gặp cậu." Mộc Dao vừa cười vừa nói.

Nước và bánh đã làm xong, người phục vụ mang ra và đặt từng thứ xuống bàn.

"Quý khách dùng ngon miệng!" Cô phục vụ nói xong thì cúi đầu chào và rời đi.

"Ăn đi!" Cố Hạ Lam đẩy đĩa bánh qua phía Quách Mộc Dao.

"Ừm. Cảm ơn!"

Sau khi ăn uống xong, Hạ Lam thanh toán tiền rồi bắt taxi cùng Mộc Dao về nhà.