Chương 6: Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng

(6)

Tới tận trưa, bóng dáng nhỏ của Diệp Thanh vẫn quật cường nán lại tại trường bắn.

Ban đầu cô cứ nghĩ bắn súng không có gì khó, nhưng dù cô có coi Nghị Thừa Quân là tâm bắn để hung hăng hả giận thì cũng chẳng trúng một viên đạn nào. Cô lại càng thêm điên cuồng hơn, tiếp tục tập bắn xuyên cả buổi trưa, mặc dù sáng cô vẫn chưa ăn gì.

Dù ngoài trời là mùa đông, nhưng vào trưa vẫn có ánh nắng gay gắt trút xuống hình bóng nhỏ của Diệp Thanh, mồ hôi cô bắt đầu chảy xuống từng giọt. Cô liền cởϊ áσ khoác ra, mặc kệ sự lạnh giá từ mùa đông.

Ở phía trước tâm, từng viên đạn rơi xuống tụ tập vào nhau, trông Diệp Thanh vô cùng thảm hại.

Tiểu Phùng lúc này vô cùng lo lắng, liền chạy tới lau mồ hồi cho Diệp Thanh:

- Diệp Thanh, hay cô nghỉ ngơi rồi ăn chút gì đi ạ. Cô cứ thế này chắc sẽ gục ngã mất.

Dù sao Nghị Thừa Quân cũng chỉ nói là Diệp Thanh không bắn xong thì không được về phòng nghỉ ngơi thôi, có cấm cô không được ăn cơm đâu? Thấy Diệp Thanh từ sáng tới giờ chưa ăn gì mà cứ cứng đầu tập luyện như vậy, Tiểu Phùng lo chết mất.

Nhưng Diệp Thanh chỉ gạt tay Tiểu Phùng ra, cô vẫn quật cường tập bắn. Đáng chết, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng chịu thua trước ai, thế mà hết lần này đến lần khác bị Nghị Thừa Quân khi dễ. Cô làm sao có thể ngồi đó mà ăn cơm được chứ?

Tiểu Phùng càng thêm kinh hãi, chưa kịp nói thêm gì thì Diệp Thanh đã lạnh lùng lắp đạn, tiếp tục bắn. Nhưng vẫn như cũ, tâm bắn quá xa khiến cô không thể nào bắn trúng tâm được.

Mãi cho tới chiều, Diệp Thanh cuối cùng cũng ngồi xuống nghỉ ngơi. Mồ hôi khiến cho mái tóc cô ướt nhẹp, giọt mồ hôi chảy xuống từ sống mũi cao, tuy nhìn cô rất thảm nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

Tiểu Phùng lau mồ hôi cho Diệp Thanh rồi hỏi han cô:

- Cô không sao chứ? Hay cô ăn chút gì đi ạ.

Diệp Thanh vẫn chưa bắn trúng tâm lần nào, chắc chắn tới đêm cô phải ở lại rồi. Cô chỉ lạnh lùng trả lời:

- Tôi không dễ chết đâu.

Vừa dứt lời thì cái bụng đói của cô đã kêu lên biểu tình đòi ăn, Tiểu Phùng khẽ cười nắm lấy tay cô:

- Diệp Thanh, trước mặt tôi cô cứ hãy là cô, không cần phải tỏ ra quá mạnh mẽ làm gì.

Diệp Thanh nghe vậy không chút cảm động, khuôn mặt đẹp đẽ chỉ lạnh lùng nhướng lên:

- Tôi là tôi, tính tôi nó vốn thế.

- Aya, thôi không nói nữa, cô mau mau ăn chút gì đó đi.

Tiểu Phùng biết tính Diệp Thanh cứng đầu lên cũng không thèm bắt bẻ cô nữa, liền vui vẻ mang đồ ăn ra trước mặt Diệp Thanh.

Cô cuối cùng cũng động lòng, há miệng ăn một miếng, cô vừa tức Nghị Thừa Quân vừa tức bản thân vô dụng. Tới giờ dù cô tâm trạng không tốt gì nhưng đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon.

Đáng ghét!

Diệp Thanh không hề biết, từ đầu đến cuối quá trình luyện súng của cô đều được Nghị Thừa Quân lặng lẽ quan sát từ xa, ngay cả vẻ hậm hực của cô lúc miễn cưỡng ăn cơm dù đói lắm rồi. Khoé môi hắn khẽ cong lên, vẫy tay với Mặc Hàn:

- Cho cô ấy nghỉ đi!

Mặc Hàn nghe Nghị Thừa Quân nói vậy suýt chút nữa giật mình hét lên, hồi sáng anh còn thấy Nghị Thừa Quân làm vậy là quá khó cho Diệp Thanh. Tính tình Nghị Thừa Quân anh hiểu rõ, một khi đã hạ lệnh thì không ai có thể thay đổi được, ngay cả Doãn Cơ. Thế mà lúc này Nghị Thừa Quân lại vì dáng vẻ lúc ăn cơm của Diệp Thanh làm cho động lòng, phá lệ một lần?

Mặc Hàn không dám tin nổi vào mắt mình, nhưng lại càng không dám nhiều lời:

- Thuộc hạ đi làm ngay ạ.

Chờ Mặc Hàn đi, Nghị Thừa Quân mới xoay người rời khỏi. Hắn không dám nghĩ người phụ nữ quật cường khi nãy lại là cô gái vào đêm tân hôn không ngừng yếu ớt nỉ non hắn, dáng vẻ mềm mại của cô đầy mê người, quả thực đã lưu lại sâu trong tâm trí hắn. Hắn lại muốn xem xem, cô còn định đeo mặt nạ tới khi nào?

Ở bên kia, Diệp Thanh sau khi nghe Mặc Hàn nói cô đã được nghỉ thì không khỏi nhướng mày bất mãn. Còn Tiểu Phùng thì mừng rỡ như vừa được cứu một mạng:

- Cảm ơn ngài rất nhiều ạ.

Tiểu Phùng đỡ Diệp Thanh dậy, mặc dù Diệp Thanh không muốn nhưng vì đang mệt nên cô cũng không còn sức lực để tranh cãi thêm với Mặc Hàn nữa, chỉ có thể ấm ức để lại cục tức này trong lòng.

“Nghị Thừa Quân, anh chờ đó! Tôi nhất định sẽ trả lại anh gấp nghìn lần.”

Mặc Hàn nhìn bóng dáng Diệp Thanh xa dần, chỉ khẽ lắc lắc đầu cười. Diệp Thanh cứng đầu thì Nghị thiếu lại càng kì quặc thêm nữa, anh thật sự không hiểu nổi hai con người này.



Diệp Thanh ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, cảm giác dễ chịu khiến cho cô thoải mái hơn rất nhiều. Cô khẽ nhắm mắt lại xoa xoa mi tâm, nhớ lại những ngày tháng còn vui vẻ ở trường học, sự yêu thương chiều chuộng của ba mẹ. Cô không khóc, nhưng quả thật cô rất nhớ mọi người.

Tiểu Phùng nói rất đúng, cô trước sau gì cũng chỉ là một cô gái yếu ớt. Vẻ ngoài mạnh mẽ đó chỉ là cô vâng lời cha mẹ nên cố tạo ra lớp mặt nạ ngụy tạo cho bản thân. Cô cũng rất muốn có một cuộc sống bình thường như bao người khác, sau đó gặp được một nửa thực sự yêu thương mình, đáng để cô tin tưởng và dựa dẫm.

Đang suy nghĩ vu vơ, bỗng Diệp Thanh giật mình. Rốt cuộc bản thân cô đang nghĩ vớ vẩn gì đây chứ? Trước tiên cô phải trả thù, phải trả thù đã. Kẻ thù ở ngay trước mặt nhưng bản thân lại không thể làm gì, cô thật sự rất chán ghét cảm giác bất lực này.

Sau khi tắm xong, Diệp Thanh mặc áo tắm vào rồi bước ra. Cô nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt nổi, nghĩ đến cục tức hôm nay là cô không chịu được rồi. Đúng lúc đó ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô liền bước ra mở cửa.

Đôi mắt xinh đẹp kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt, sao Nghị Thừa Quân lại tới đây?

Nhìn thấy cô vừa mới tắm xong, mái tóc còn hơi ươn ướt, ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm không rời đi. Đẩy cửa bước vào rồi khoá lại, hắn rất tự nhiên cởϊ áσ sơ mi của mình ra. Ngay lập tức thân thể tráng kiện với làn da màu đồng quyến rũ, từng cơ bắp săn chắc hiện lên trước mặt Diệp Thanh. Không hiểu vì sao trống tim Diệp Thanh lại vô thức đập loạn nhịp.

Thì ra thân thể của hắn còn đẹp thế này…

Nhưng cô lập tức thu hồi một tia rung động khi nãy vào trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn:

- Anh làm gì vậy?

- Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!

Nghị Thừa Quân thản nhiên nhìn cô, khoé môi khẽ cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Nhưng khuôn mặt điển trai này lại vô tình lãnh khốc như vậy, khiến cho cô rất mất hứng.

- Anh không thấy sao, tôi rất mệt!

Diệp Thanh nhún vai, cô định quay đi thì lập tức bị Nghị Thừa Quân bắt lại, hắn chỉ cần dùng chút sức đã có thể khống chế cô ở dưới thân mình. Cô chỉ có thể giãy giụa yếu ớt:

- Anh…

- Vợ chồng với nhau, cô nên ngoan ngoãn theo lẽ tự nhiên đi.

Câu này của Nghị Thừa Quân khiến cho Diệp Thanh không khỏi buồn nôn. Cô cười lạnh:

- Vợ chồng ư? Anh thấy có người chồng nào khốn nạn như anh không?

Diệp Thanh quật cường nói, vốn tưởng Nghị Thừa Quân nghe xong sẽ nổi một trận lôi đình, nào ngờ hắn lại còn cười. Bàn tay to lớn mang theo ngọn lửa du͙© vọиɠ nóng bỏng khẽ chạm lên khuôn mặt kiều diễm của cô rồi dùng sức bóp mạnh lấy cằm nhỏ của cô:

- Vậy nên, em phải cố gắng luyện tập để trả thù tôi. Không phải sao?

Diệp Thanh không phục, nhưng tới khi bàn tay nóng nỏng của hắn chạm lên khắp người cô, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mọi thứ lạ lẫm quá khiến cho cô không thể nào hiểu nổi…

- Đừng…đừng chạm vào chỗ đó…

Diệp Thanh hoảng sợ khi bàn tay hắn đã tiến xuống tận phía dưới nhất của áo tắm, còn xấu xa vuốt ve thân mật. Cô thừa nhận về mảng này cô chỉ như một tờ giấy trắng.

Bên môi Nghị Thừa Quân nụ cười càng thêm nồng đậm:

- Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ nể tình em còn nhỏ mà nhẹ nhàng với em.

- Ưm…

Diệp Thanh cuối cùng không chịu nổi nữa, chiếc miệng nhỏ khe khẽ bật lên những tiếng ái muội, với lại cô hiện giờ cũng không thể chọc giận hắn được. Không còn cách nào khác, cô đành giống như đêm tân hôn, ngoan ngoãn nghe lời, phóng túng bản thân mà thôi.

Mối hận này cô nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi.