Chương 46: Nghĩa địa lạnh lẽo

(46)

Vài ngày sau, thời gian để tang Đường Lan đã hết, kì nghỉ tết của công ty thật sự đã tới. Thời gian này là thời gian rảnh rỗi nhất trong năm, tất phụ nữ trong biệt thự đều háo hức đi mua sắm quần áo mới cho mình. Chỉ có Diệp Thanh trầm mặc cô đơn một mình, cô đứng trên tầng nhìn mọi người vui vẻ ra ngoài. Cô vô thức ngước nhìn lên bầu trời, nhớ về ngày này của 1 năm trước.

Lúc đó cô cũng có một gia đình hạnh phúc, được chiều chuộng yêu thương hết mực. Chỉ là mọi thứ đã không thể quay trở về như trước nữa rồi. Không biết mẹ hiện giờ sống có ổn không, cô hy vọng là Nghị Thừa Quân vẫn giữ đúng lời hứa của mình, cho mẹ cô một cuộc sống tốt cho tới cuối đời. Chỉ là điều kiện của hắn là không cho phép cô đi thăm mẹ mà thôi.

Nhưng hắn cũng đã đồng ý cho cô tới thăm mộ của bố và anh họ…

- Đang nghĩ gì?

Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói trầm trầm của Nghị Thừa Quân khiến cho Diệp Thanh hơi giật mình, cô liền quay người lại nhìn hắn. Cô cứ nghĩ giờ này hắn phải vui vẻ cùng Doãn Cơ đi mua sắm mới đúng.

- Không có gì, chỉ là…

Diệp Thanh nói tới đây, cô cố tình ngập ngừng không nói nữa. Nghị Thừa Quân nhíu mày, liền gặng hỏi:

- Nói đi!

Diệp Thanh lúc này mới yên tâm nói ra suy nghĩ trong lòng mình:

- Anh còn nhớ đã từng hứa sẽ đưa em đi thăm mộ của bố và anh họ không? Hôm nay rảnh, em muốn thăm họ.

- Ừm, đi thay đồ đi. Ngoài trời lạnh.

Gió xuân khẽ thổi qua hai người đang đứng trên tầng, đối với lời thỉnh cầu của Diệp Thanh, Nghị Thừa Quân không hề đắn đo suy nghĩ mà lại dễ dàng đồng ý. Chính Diệp Thanh cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng tâm trạng của cô hiện giờ có chút nặng nề nên cô cũng không suy nghĩ sâu xa cho lắm.

Diệp Thanh trở về phòng thay áo khoác dày hơn một chút, tuy mùa đông đã qua, nhưng đầu xuân vẫn rất là lạnh. Nghị Thừa Quân chủ động dắt tay cô xuống bãi đỗ xe, mở cửa xe cho cô. Hôm nay chỉ có hai người đi.

- Cảm ơn.

Diệp Thanh lí nhí trong cổ họng, Nghị Thừa Quân chỉ hơi nhếch môi, khuôn mặt điển trai đột ngột áp sát vào cô. May mà hiện giờ hai người đang trong xe, nếu không cô cũng không muốn cảnh này bị người khác nhìn thấy.

- Cảm ơn phải cảm ơn thế nào, hửm?

Diệp Thanh khẽ đảo hai con mắt, câu nói đầy sâu xa của Nghị Thừa Quân, đương nhiên cô hiểu. Vào giây phút này, trái tim cô đột nhiên đập nhanh tới lạ, hai má cô cũng nóng.

Cô nghĩ, chắc là do áo khoác của cô dày quá nên cô mới nóng mà thôi.

Lơ đãng quay sang nhìn Nghị Thừa Quân, cô thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn cô, hoàn toàn chưa có ý định khởi động xe. Khoảng cách này gần quá, cả hai dường như đang cùng hít thở chung một bầu không khí ngột ngạt nhưng không kém phần ái muội này. Bất quá, cô đành phá tan bầu không khí ái muội này bằng cách hôn lên môi hắn một cái thật nhanh.

Khóe môi Nghị Thừa Quân khẽ cong lên, hắn từ từ cảm nhận dư vị ngọt ngào của cô còn lưu lại trên môi, thỏa mãn nói:

- Được rồi, tạm chất nhận được.

Nghe câu này của Nghị Thừa Quân mà Diệp Thanh chỉ muốn đánh người, hai má cô đã đỏ bừng như quả cà chua rồi. Cô quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa. Đây là lần đầu tiên cô chủ đông hôn hắn. Cảm giác này…thật ra, cũng không tệ.

Trong lòng Diệp Thanh vô duyên vô cớ dâng lên những tia cảm xúc ngọt ngào. Cô tự nhủ rằng mình hạnh phúc là vì sắp được thăm mộ của người thân, đối với hắn cô hoàn toàn không có cảm giác gì.

Đúng rồi, chính là như vậy.

Nghị Thừa Quân bắt đầu khởi động xe, hắn nghiêm túc không trêu cô nữa. Xe ô tô đi được một quãng đường dài, cuối cùng cũng tới nghĩa địa.

Khu nghĩa địa này ở cách khá xa thành phố, nhìn bên ngoài vô cùng âm u vắng vẻ. Mặc dù hiện giờ đang là buổi sáng nhưng Diệp Thanh vẫn cảm thấy ớn lạnh. Nơi này dường như rất nặng âm khí.

Diệp Thanh một tay cầm hoa, một tay để mặc cho Nghị Thừa Quân nắm lấy. Nghị Thừa Quân cẩn thận dắt tay Diệp Thanh bước vào bên trong, đi qua những ngôi mộ. Cô đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, là cô nhạy cảm quá rồi ư?

- Sợ à?

Nghị Thừa Quân dễ dàng nhìn ra tâm tư của Diệp Thanh, đột ngột ghé vào tai cô hỏi. Diệp Thanh vội vã lắc đầu:

- Không sợ…

Diệp Thanh không nghĩ ở xa thành phố như vậy lại có một nghĩa địa, hơn nữa khu đất này rất lớn, phía xa xa còn có núi nữa.

Nghị Thừa Quân liền siết chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan vào nhau. Bên môi hắn khẽ cong lên một nụ cười hoàn mĩ, nhưng cũng đầy châm biếm:

- Nơi này, hầu như chôn cất những người chết oan uổng nên âm khí rất nặng. Đường Lan và Lưu Y cũng được chôn cất ở đây.

Nói tới đây, Diệp Thanh mới hiểu vì sao bản thân lại thấy ớn lạnh. Phải, Lưu Y và Đường Lan đều là do cô hại chết, hiện giờ bước trên khu đất chôn họ, cô cảm thấy ớn lạnh là điều bình thường. Khác với Nghị Thừa Quân, số mạng người chết trong tay hắn quá nhiều, sát khí rất nặng. Cho nên đi trong nghĩa địa này hắn không hề thấy sợ hãi.

Hắn đích thực là một tên ác quỷ máu lạnh!

Đi được một đoạn đường, cuối cùng Nghị Thừa Quân cũng dắt Diệp Thanh tới khu đất cao nhất trong nghĩa địa, nơi đón được nhiều ánh nắng mặt trời nhất. Nơi này chỉ có vài bia mộ, đó chính là người của gia tộc họ Mễ. Ngay trước mặt cô là mộ của bố và anh họ.

Bước tới đây, Diệp Thanh không thấy ớn lạnh sống lưng nữa. Cô cảm thấy ấm áp hẳn, cô liền bước lại gần bia mộ của bố và đặt hoa xuống.

Nghị Thừa Quân lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô.

- Bố ơi, con gái tới thăm bố rồi đây.

Diệp Thanh mỉm cười, cô đưa tay lên chạm vào bia mộ, nơi đó có ảnh của bố. Những hồi ức hạnh phúc lại ùa về trong trí óc cô, khiến cho tâm trạng của cô càng thêm trùng xuống.

“Con gái bất hiếu, hiện giờ vẫn chưa trả thù cho bố được. Nhưng bố yên tâm, những ngày tháng hạnh phúc của Nghị Thừa Quân sẽ không còn dài nữa đâu. Chờ tin vui của con nha bố.”

Những lời này Diệp Thanh chỉ để trong lòng mà không nói ra. Bởi vì cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, kẻ thù đứng ngay phía sau mà chẳng thể làm được gì. Càng nghĩ cô càng thấy bất lực, uất ức muốn khóc.

Nghị Thừa Quân thấy cơ thể nhỏ của cô run rẩy, liền bước lại gần cô, nhẹ nhàng ôm. Hắn chỉ trầm mặc mà không nói gì.

Mặc dù người đang ôm cô chính là kẻ thù lớn nhất của cô, nhưng cô hiện giờ thật sự rất cần một bờ vai để khóc. Cô mặc kệ mọi thứ, ôm chặt hắn mà khóc nức nở.

Nghị Thừa Quân trong lòng đầy phức tạp, cuối cùng cũng không đẩy cô ra mà nhẹ nhàng an ủi vỗ về cô.

Gió lạnh khẽ thổi qua, Diệp Thanh chỉ thấy lòng mình lạnh ngắt. Cô thật sự rất chán ghét bản thân yếu đuối của bây giờ. Nhưng mà nước mắt nhịn đã lâu, nay cuối cùng cũng trào dâng tất cả. Cô khóc, cô muốn cuốn hết đi bao nhiêu tủi thân, uất ức. Cô muốn khóc xong một trận, sau đó quên hết đi mọi đau khổ trong lòng. Từ giờ, mục tiêu duy nhất là trả thù.

Tới tận chiều, Diệp Thanh mới yếu ớt đứng dậy, vì khóc nhiều quá nên hai mắt của cô sưng vù lên. Nghị Thừa Quân liền đỡ cô, dịu dàng lau khô mắt cho cô.

- Em phải sống tốt, để gϊếŧ tôi. Không phải sao?

Diệp Thanh vô cớ hoảng hốt trong lòng, vì sao Nghị Thừa Quân lại nói như thế. Hắn đang an ủi cô đấy ư?

Nhưng mà có ai lại đem tính mạng mình ra để an ủi người khác chứ?

- Anh yên tâm, không khiến anh thất vọng đâu. Em nhất định sẽ cho anh chết một cách khó coi nhất.

Diệp Thanh vừa lau nước mắt, vừa nói. Nhưng cô lại không hề nhận ra rằng, trong lời nói của mình lại có chút nũng nịu của một đứa trẻ muốn được nương tựa.

Nghe Diệp Thanh nói vậy, Nghị Thừa Quân không giận mà chỉ cười, hắn nựng má cô đầy cưng chiều:

- Được, tôi rất hóng.