Chương 44: Muốn chỉnh Diệp Thanh

(44)

Ngày hôm sau, Diệp Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ cuồng loạn đêm qua, toàn thân cô đau nhức. Cô vô thức liếc nhìn chỗ trống bên cạnh mình, nó lạnh ngắt. Chắc hẳn là đêm qua Nghị Thừa Quân không về phòng. Lúc hắn rời đi, cô cũng mơ hồ cảm nhận được.

Diệp Thanh gắng gượng ngồi dậy, nhặt lại quần áo dưới sàn và mặc lại. Cứ coi như đêm qua cô bị “chó cắn” đi, bây giờ không ai có thể ngăn cản được việc trả thù Nghị gia của cô. Mỗi lần Nghị Thừa Quân chạm vào cô khiến cô cảm thấy thật kinh tởm, mỗi lần đó cô càng thêm hận hắn.

Nhớ lại những lời Mễ Dương Thành nói hôm qua, Nghị thị rất giống một tập đoàn rửa tiền. Chỉ cần Diệp Thanh tìm ra bằng chứng và lén lút phát tán ra ngoài, cô không tin Nghị Thừa Quân còn có thể được yên ổn.

Trở về phòng, Diệp Thanh ngâm mình trong bồn tắm thật lâu, nhìn những dấu tích mà Nghị Thừa Quân để lại, cô hận không thể chà sạch tất cả. Cô liên tục chà xát da tới nỗi bị đỏ ửng cả lên, cô cuối cùng mới rời khỏi phòng tắm:

- Nghị Thừa Quân, anh nhất định sẽ không được yên ổn.

Diệp Thanh vừa mặc lại quần áo, cô nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Nghị Thừa Quân. Có chết hắn cũng sẽ không được yên ổn, hắn nhất định sẽ xuống địa ngục.

Nhưng mà hôm qua ánh mắt Nghị Thừa Quân đột nhiên thay đổi như vậy, có lẽ nào hắn đã phát hiện ra điều gì đó không?



Chuẩn bị xong xuôi thì Diệp Thanh bước xuống dưới lầu để ăn sáng. Từ ngày hôm nay bắt đầu để tang Đường Lan nên buổi sáng này cũng không ai dám nhắc gì tới Đường Lan nữa, sợ khiến cho mọi người mất hứng. Chỉ có điều sắc mặt Doãn Cơ có vẻ như rất tốt, Nghị Thừa Quân ngồi bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn cho cô ấy.

Diệp Thanh ngồi xuống bàn ăn, nhưng cô vẫn không quên liếc nhìn Nghị Thừa Quân một cái thật nhanh. Hắn bây giờ dịu dàng ôn nhu như vậy, khác hẳn với đêm hôm qua cuồng dã như dã thú. Không hiểu vì sao Diệp Thanh lại cảm thấy chua xót trong lòng. Cô bị xoáy vào vòng xoáy ân oán của gia tộc, bị ép buộc phải trở thành một kẻ tàn nhẫn để có thể trả thù cho gia tộc. Nhưng nghĩ thế nào cô cũng không nghĩ ra, vì sao Nghị Thừa Quân lại đối xử với cô như vậy, vì sao lại hại cả gia tộc của cô? Nếu như hắn không thích hôn ước này thì có thể hủy bỏ mà, vì sao lại ép cô phải gả cho hắn?

Nghĩ tới đây Diệp Thanh lại vô thức giật mình, cô hỏi những câu thừa thãi như vậy để làm gì chứ?

Tập đoàn Nghị thị…

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Thanh lại cùng với Nghị Thừa Quân tới công ty. Ngồi trong xe nhưng chẳng ai nói gì với nhau cả. Khi vừa mới tới công ty thì Lily đã lập tức giao rất nhiều công việc cho Diệp Thanh làm.

- Không làm xong việc thì không được ăn trưa.

Lily nói xong rồi đắc ý bước đi, hôm nay cô ta nhất định phải chỉnh “chết” Diệp Thanh mới được. Nghị Thừa Quân mới hạ lệnh là phải nghiêm khắc với tất cả những người mới tới, ai dám lười biếng thì lập tức nghỉ việc. Kể cả thực tập sinh cũng vậy.

Nhận lệnh mới nên Lily mới có cái gan chỉnh Diệp Thanh. Trong lòng cô ta không khỏi mừng thầm:

“Chắc chắn là Nghị thiếu đã chán Diệp Thanh rồi, lệnh mới này nhất định là nhắm vào cô ta.”

Diệp Thanh nhìn xấp tài liệu trước mặt, nét mặt cô hơi mệt mỏi. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác ngoài nhận việc, cô biết bây giờ không thể đắc tội với Lily được. Chỉ là đêm qua bị Nghị Thừa Quân hành hạ cả đêm nên giờ cô rất mệt. Sáng nay còn nhìn thấy hắn và Doãn Cơ vui vẻ hạnh phúc như vậy, cô không sao ăn ngon miệng được. Cho nên bây giờ cô đành vác chiếc bụng đói đi làm, mà mới tới thôi đã bị “cắn” rồi. Ngày gì mà xui xẻo vậy chứ?

Cô nhịn!

Diệp Thanh bắt đầu tập trung làm việc, cô cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để còn đi lấp đầy chiếc bụng đói. Đột nhiên bụng dưới của cô đau quá khiến cô không sao tập trung nổi, cô tạm thời ôm bụng chịu đựng một chút vậy.

Nhưng mà Lily giao rất nhiều việc cho Diệp Thanh làm, hơn nữa toàn là việc khó. Có lẽ cô không thể hoàn thành xong công việc nhanh như vậy được. Ôm bụng đau quằn quại làm được một nửa công việc, Diệp Thanh nhìn lên đồng hồ thì đã tới giờ giải lao buổi trưa. Thấy mọi người đứng dậy đi ăn hết, bụng cô cũng đói cồn cào theo. Không chỉ đói, bụng dưới của cô càng ngày càng đau, khiến cho cô liên tục toát mồ hôi lạnh.

Ngay cả bụng cũng muốn bắt nạt cô hay sao?

Diệp Thanh ôm bụng đứng dậy, cô cảm giác phía dưới hơn ươn ướt.

“Hay là mình tới tháng nhỉ?”

Hiện giờ trong văn phòng chẳng có ai vì mọi người đi ăn trưa hết rồi, Diệp Thanh đành gắng gượng ôm bụng vào nhà vệ sinh. Nhưng cô mới đi nửa đường thì đã va vào Lily, cô mất thăng bằng mà ngã xuống. Ly cà phê nóng trên tay cô ta văng tung tóe ra, đổ hết lên người cô.

- Cô ở đây làm gì, lại định lười biếng đúng không? Việc tôi giao cô đã làm xong chưa hả?

Nhìn Diệp Thanh bị bỏng, Lily vô cùng hả hê mà quát cô một trận. Diệp Thanh ôm bụng đau đớn quằn quại, cô cắn chặt răng chịu đựng:

- Xin lỗi, tôi chỉ định đi vệ sinh một chút thôi.

- Chưa làm xong việc thì không vệ sinh gì hết, chỉ là thực tập sinh nhỏ nhoi mà dám lười biếng? Mau quay trở về, tôi sẽ giao thêm việc cho cô.

Lily lại lớn tiếng quát, cô ta không để cho Diệp Thanh có cơ hội giải thích. Nhưng Diệp Thanh chỉ cảm thấy những lời mắng chửi của Lily dần trở nên mơ hồ, cô hoa mắt chóng mặt quá. Cô biết lúc này mình không còn sức phản kháng nữa, cô chỉ im lặng để mặc cho cô ta mắng chửi, gắng gượng đứng dậy:

- Nhưng mà tôi thật sự có việc gấp muốn vào nhà vệ sinh.

- Không được.

Lily hiển nhiên là không đồng ý, cô ta lập tức túm lấy áo Diệp Thanh không cho cô đi đâu, sau đó dùng sức đẩy cô ngã xuống sàn một lần nữa. Nếu như là bình thường thì cô ta chắc chắn không phải là đối thủ của cô, nhưng lúc này tình thế hoàn toàn gây bất lợi cho cô.

Bụng cô đau quá.

Diệp Thanh một lần nữa gắng gượng đứng dậy, lần này Lily tăng thêm sức đẩy cô, cô ta muốn cô phải đau đớn hơn nữa. Nhưng không ngờ đằng sau lại có người tới.

Cả cơ thể nhỏ của Diệp Thanh lập tức va vào người đằng sau, khi Lily ngẩng đầu lên thì mới nhận ra người đó chính là Nghị Thừa Quân. Khuôn mặt cô ta liền trở nên tái mét lại:

- Nghị…Nghị tổng!

Nghị Thừa Quân nhíu mày không vui, sắc mặt đã trở nên âm u. Ánh mắt sắc lạnh của hắn như thể muốn chém Lily ra thành trăm mảnh, lập tức hắn bế Diệp Thanh lên. Cô đã ngất đi vì kiệt sức.

- Tôi bảo cô giao công việc, không bảo cô đánh cô ấy. Mai không cần tới công ty nữa.

Nghị Thừa Quân lạnh lùng nói rồi bế Diệp Thanh đi, Lily một lúc sau mới có phản ứng, cô ta vội vã đuổi theo sau Nghị Thừa Quân:

- Nghị tổng, em sai rồi, xin anh đừng đuổi việc em mà…

Nhưng Nghị Thừa Quân căn bản không hề để ý tới những lời cầu xin của Lily, lúc này tâm tư của hắn chỉ còn mình Diệp Thanh mà thôi. Lily đuổi theo cầu xin thì bị thuộc hạ của hắn ngăn lại, cô ta chỉ biết bất lực nhìn hắn bế Diệp Thanh lên xe và lái đi.

- Cô Lily, tôi đã cảnh cáo cô rồi cơ mà. Cô có biết người cô vừa động vào là ai không?

Mặc Hàn không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh Lily, anh ta cất giọng lạnh lẽo.

Lily nhìn thấy Mặc Hàn như vớ được phao cứu trợ, cô ta liền bám lấy tay Mặc Hàn, năn nỉ:

- Trợ lí Mặc, làm ơn hãy nói giúp tôi đi mà. Tôi không thể mất công việc này được, làm ơn…

Mặc Hàn không nhìn Lily, lạnh lùng gạt tay cô ta ra, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo:

- Không còn cơ hội nữa rồi, Diệp Thanh là thiếu phu nhân của Nghị gia, là vợ của Nghị thiếu. Bây giờ cô đã hiểu rồi chứ, dọn đồ “cút” khỏi công ty được rồi!

Nói xong Mặc Hàn cũng lập tức rời đi, bỏ lại Lily tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn.

Không thể nào, Diệp Thanh là vợ của Nghị tổng ư? Bây giờ cô ta hối hận cũng không kịp nữa rồi.