(43)
Nghị Thừa Quân không nhìn Diệp Thanh nữa, sau đó quay sang tất cả mọi người:
- Được rồi, bây giờ mọi người được phép giải tán, chuyện của Đường Lan tôi sẽ điều tra rõ ràng.
Tuy nói là đã chán Đường Lan, nhưng Nghị Thừa Quân vẫn sẽ cho người an táng cho Đường Lan cẩn thận. Bắt đầu từ mai nhà họ Nghị sẽ để tang nhưng không tổ chức tang lễ. Vì vốn dĩ người ngoài không biết sự tình bên trong Nghị gia như thế nào, cho nên tang lễ được tổ chức thì chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Nghị Thừa Quân thông báo sơ qua như vậy, tất cả mọi người dần giải tán. Nhưng chẳng có ai có thể ngủ ngon được nữa sau khi nhìn thấy thi thể không nguyên vẹn của Đường Lan.
Hạ Phi và Vương Sa bắt đầu lo sợ trong lòng, Lưu Y và Đường Lan đã liên tiếp gặp chuyện. Có khi nào sẽ tới lượt bọn họ không? Người ngoài không hề biết đến sự tồn tại của bọn họ trong Nghị gia, cho nên bọn họ không hề đắc tội với ai cả. Hung thủ chỉ có thể là người trong nhà mà thôi. Mà người đáng nghi nhất chính là Diệp Thanh. Có thể là do nhóm bọn họ thường làm khó Diệp Thanh nên cô mới trả thù kiểu này chăng?
Thấy mọi người đã giải tán gần hết, Diệp Thanh cũng ngáp ngủ chuẩn bị về phòng thì giọng nói lạnh lẽo của Nghị Thừa Quân vang lên ngay phía sau cô:
- Em tới phòng tôi.
- Hả?
Diệp Thanh ngơ ngác quay người lại thì đã thấy Nghị Thừa Quân sải bước về phía phòng của mình. Cô vô thức liếc nhìn Mặc Hàn một cái, anh ta liền bổ sung thêm một câu:
- Nghị thiếu bảo tam phu nhân tới phòng ngài ấy.
Sau đó Mặc Hàn cũng cùng mấy người thuộc hạ cũng giải tán, chỉ còn mình Diệp Thanh đứng ở sảnh chính. Cô bực bội giậm chân mấy cái rồi chậm chạp bước theo sau Nghị Thừa Quân, hắn đã đi xa lắm rồi. Không hiểu sao trong lòng cô luôn có cảm giác bất an không yên.
Tới phòng của Nghị Thừa Quân, hắn đã ngồi sẵn chờ cô, trên tay kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở. Cửa sổ đã được đóng lại, căn phòng rộng lớn hiện giờ chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chiếu xuống. Diệp Thanh chậm chạm bước vào, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nghị Thừa Quân đang có âm mưu gì đây chứ? Sao khi nãy hắn lại nhắm vào cô? Hay là do cô cố tình chọc tức hắn khi gắp đồ ăn cho Nghị Thường Phong, nên hắn mới giận cá chém thớt?
Trí óc Diệp Thanh không ngừng quay cuồng những câu hỏi vì sao, đột nhiên giọng nói trầm trầm của Nghị Thừa Quân vang lên khiến cho cô giật mình:
- Qua đây, hầu hạ tôi!
Nghị Thừa Quân rít một hơi thuốc rồi thẳng thừng nói. Vốn dĩ chuyện của Đường Lan hắn chỉ định giải quyết một cách qua loa thôi, nhưng khi nghĩ tới bao việc mà Diệp Thanh đã làm, hắn lại không thể không trừng phạt cô một chút được. Cô dám gài bẫy hắn, dám cùng với Vũ Hân lén lút sau lưng hắn, đã thế cô còn dám mang em trai Nghị Thường Phong của hắn ra để khıêυ khí©h hắn. Với những tội lỗi này của cô, hắn thật muốn “dìm cô xuống 18 tầng địa ngục”. Đáng chết, trước giờ cũng chỉ có cô to gan như thế!
Câu nói của Nghị Thừa Quân khiến cho Diệp Thanh ngớ người, sau đó cô mới có phản ứng lại, vô thức lùi về phía sau một bước.
Gì đây, cả đêm qua vẫn chưa đủ hay sao? Cô thật sự rất mệt.
- Nhưng…nhưng bây giờ em rất buồn ngủ.
Nghĩ tới đêm qua, Diệp Thanh càng thêm kinh hãi hơn. Mặc dù đêm qua là cô chủ động câu dẫn hắn, gài bẫy hắn. Thế nhưng tinh lực dồi dào của hắn khiến cho cô rất sợ, thậm chí cô còn nghĩ mình sẽ bị rút sạch sức lực đến chết mất.
Cho nên bây giờ cô chỉ có thể nhỏ giọng năn nỉ hắn hãy tha cho cô!
Nhưng cô lại không biết, lời nỉ non của cô đã hại ngược lại cô. Nghị Thừa Quân dường như đã mất kiên nhẫn, hắn đột ngột đứng dậy và bước về phía cô. Theo từng bước tiến của hắn, cô lại lùi lại một bước. Cho tới khi cô đã không còn đường lui nữa, cả cơ thể nhỏ nhắn bị hắn dồn vào chân tường.
- Ngoan ngoãn, tự cởϊ qυầи áo ra.
Nghị Thừa Quân nhàn nhạt cất tiếng, nhưng câu nói của hắn lại là một mệnh lệnh không cho phép cô có thể từ chối. Nếu cô không tự giác, hắn nhất định sẽ tự tay “dạy dỗ” cô, để cho cô mãi mãi nhớ kĩ đêm nay.
Diệp Thanh kinh hãi lắc đầu:
- Không, em không…ưm…
Câu nói còn chưa kịp nói hết thì vế còn lại đã bị Nghị Thừa Quân hung hăng nuốt chửng vào, hắn dùng sức cắn mạnh lên cánh môi anh đào nhỏ của cô, từng chút một trừng phạt cô. Hơi thở của hắn nhuốm mùi thuốc lá khiến cho cô vô cùng khó chịu, nhưng hắn lại ép buộc cô phải tiếp nhận nó.
Diệp Thanh yếu ớt phản kháng, nhưng căn bản là cô đã bị hắn khống chế lại, cô không sao phản kháng nổi.
Rời khỏi đôi môi cô, hắn liền bế cô ném về phía giường, hung hăng đè lên cơ thể nhỏ của cô:
- Là em rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!
Cả lục phủ ngũ tạng của Diệp Thanh như muốn bay ra ngoài, Nghị Thừa Quân ném cô mạnh quá, cô cứ có cảm giác như hắn trở thành một con người khác vậy. Lời nói của hắn khiến cho cô hoảng sợ, cô chỉ biết yếu ớt vùng vẫy như con cá sa bờ.
- Đừng mà…
Nghị Thừa Quân nở nụ cười lạnh lẽo, hắn ngồi dậy và với tay tới ngăn kéo lấy ra viên thuốc màu trắng. Hắn lập tức đưa thuốc vào miệng mình rồi nhai nát, sau đó hắn giữ chặt gáy cô lại, một lần nữa cúi xuống đôi môi còn đang run rẩy kia.
Diệp Thanh kinh hãi trợn mắt, cô không muốn tiếp nhận nụ hôn từ hắn nhưng bị hắn giữ chặt lại như vậy, cô căn bản không thể làm gì. Hắn dùng lưỡi tấn công cô, ép cô phải nuốt thuốc đã được hắn đích thân “hòa tan” vào miệng. Sau đó hắn rời khỏi cánh môi cô, tao nhã cởi đồ.
Cả cơ thể Diệp Thanh run rẩy, từng đợt nóng bỏng chạy qua người như muốn đốt cháy cô, khiến cho cô rất khó chịu. Cô mơ hồ nhìn Nghị Thừa Quân, lí trí dần dần tiêu tán đi.
Hắn rốt cuộc đã cho cô uống thứ thuốc gì? Cô thật sự không biết, cô chưa từng uống loại thuốc này, cũng chưa bao giờ được nghe qua. Chỉ biết là cơ thể cô dần trở nên khó chịu, giống như nó đang khao khát muốn gì đó.
Cô cũng không biết mình bị sao nữa.
- Nghị…Nghị Thừa Quân…?
Diệp Thanh khẽ gọi tên hắn trong vô thức, thấy hắn cúi người xuống cởi đồ giúp cô. Cô vừa sợ nhưng cũng vừa thấy dễ chịu, nhất là khi bàn tay hắn tiếp xúc với da thịt của cô.
Khóe môi Nghị Thừa Quân khẽ cong lên nụ cười lạnh, hắn vứt quần áo trên người cô xuống sàn, một lần nữa cúi xuống mυ"ŧ mát chiếc cổ trắng nõn nà kia. Cơ thể cô run lên qua từng đợt kí©h thí©ɧ nóng bỏng, chiếc miệng nhỏ vô thức bật lên những âm thanh ái muội.
- Ưm…
Không được, cứ tiếp tục thế này cô sẽ không trụ nổi mất.
Diệp Thanh dùng chút lí trí duy nhất còn xót lại để cố gắng đẩy Nghị Thừa Quân ra, nhưng đã không kịp nữa rồi. Hắn đã tiến vào trong cô, mạnh mẽ chiếm đoạt cô.
- Đau quá…
Diệp Thanh đau đớn, nước mắt đã ứ đọng trên khóe mi. Nghị Thừa Quân của lúc này chẳng khác gì hôm ở trong phòng giam, hắn cũng điên cuồng như vậy. Cô sao có thể chịu nổi sức lực dồi dào của hắn chứ?
Đối diện với lời nỉ non của Diệp Thanh, Nghị Thừa Quân dường như không thèm nghe. Hắn mạnh mẽ trút giận lên cơ thể mềm mại của cô, nghĩ tới Vũ Hân, nghĩ tới Nghị Thường Phong, hắn gần như phát điên lên.
Đáng chết!
Hắn muốn cô không cách nào có thể xóa bỏ vết tích của hắn trên người cô, hắn liền cúi xuống cắn mạnh lên nơi nữ tính mềm mại trước ngực kia, mùi máu tanh lập tức tràn ngập vào bên trong khoang miệng hắn.
- Á…xin anh nhẹ chút…
Diệp Thanh khóc lóc, cô lúc này không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cầu xin hắn. Thật đáng sợ, thật nhục nhã…
Thế nhưng lí trí của Diệp Thanh đã sớm tiêu tan hết rồi, cô cuối cùng cũng hòa mình vào trong cuộc kí©ɧ ŧìиɧ điên cuồng kia, cùng hắn phiêu du tới những chân trời mới lạ.
Đau đớn lẫn kɧoáı ©ảʍ, mệt nhọc và nhục nhã, Diệp Thanh cuối cùng cũng không chịu được tác dụng mạnh của thuốc nên đã ngất đi.
Nghị Thừa Quân lúc này mới buông tha cho cô, lạnh lùng đứng dậy mặc lại quần áo và tới phòng sách hút thuốc. Hắn không về phòng nữa, vì cô đang ngủ ở đó. Cô khiến cho hắn cảm thấy thật kinh tởm, không chỉ lẳиɠ ɭơ câu dẫn đàn ông mà còn yêu cả phụ nữ.
Đã thế thì hắn sẽ cho cô biết, những ngày tháng tiếp theo của cô sẽ “hạnh phúc” thế nào.