Dùng bữa xong ở nhà ăn tại khách sạn, Dung Tiêu Hoan nhanh chóng lên phòng mình, chỉ vì vài cái động chạm buổi chiều mà cô hiện tại không muốn nhìn mặt Cố Viễn Tranh. Không phải chán ghét, tuyệt đối không, mà là kiểu ngại ngùng khi lần đầu thân mật động chạm với đàn ông.
Một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi như cô lấy đó làm điều đáng xấu hổ.
Buổi tối tại California không khác ban ngày là bao, ánh sáng vẫn chiếu rọi mọi ngõ ngách, con người vẫn ồn ào náo nhiệt. Dung Tiêu Hoan lại thích một không gian im lặng như tờ, cô ngồi trong khách sạn đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm cô vài ngôi sao le lói. Có một ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện thu hút sự chú ý của cô.
Người ta nói, khi một người chết đi họ sẽ biến thành một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời. Vậy có lẽ ngôi sao đang lấp ló đó tượng trưng cho một người sắp rời xa nhân gian. Kỳ thực cô cũng tò mò xem đó chính là ai, có liên quan đến mình không bởi vì ngôi sao đó rất sáng, dù nhìn không rõ nhưng ánh sáng của nó tỏa ra hơn hết những ngôi sao còn lại.
Cạch.
Sau tiếng mở cửa một giây là tiếng hét lên của Dung Tiêu Hoan:
“A… a… ai cho anh vào đây hả?”
Cô vội dùng tay che những bộ phận nhạy cảm lại. Tối nay vì không có ý định ra ngoài nên cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, củng chỉ duy nhất chiếc váy đó, không còn một thứ gì khác.
Khoá cửa lại, Cố Viễn Tranh thầm chửi thề trong lòng, chửi cô ăn mặc quá khoa trương như vậy, nếu là ai khác, có lẽ giờ này cô không yên bình được như vậy.
“Tôi thật không biết đã chạy sang tận đây rồi nhưng tai mắt của mẹ tôi vẫn không buông tha. Vừa mới đây bà ấy gọi điện tới chửi tôi vì dám để em ở một mình. Tôi thấy cũng có lý. Xem ra tôi nên quan tâm em nhiều hơn để em không còn giật mình khi thấy tôi nữa.”
Anh múa mồm múa mép, lưu loát nói dối mà không chớp mắt.
“Th… thật sao? Anh muốn bù đắp cho em sao?”
Cô tin! Sao cô lại không tin kia chứ! Một ngày này cô như bị anh hớp hồn, anh nói gì, làm gì cũng đều để lại ấn tượng với cô. Nhiều lúc cô muốn “ồ” lên vì những cử chỉ quan tâm cô của anh nhưng không dám, sợ tự mình đa tình làm trò cười cho anh. Cô đã hiểu những cô gái tại sao lại bu vào anh như ong thấy mật. Đúng ra cô không nên bị cuốn vào, không nên để những cử chỉ dịu dàng của anh vào mắt, không nên nhen nhóm cảm giác ấm áp, càng không nên nảy sinh tham lam muốn anh nhiều hơn nữa.
Vừa nãy cô chỉ cần nói một câu cự tuyệt là được, nhưng sự thật cho thấy cô không cưỡng lại được vẻ đẹp tối nay của anh. Anh vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt dính vào một bên mặt, những giọt nước lướt xuống làn da mịn màng khiến con gái phải ghen tị nhỏ giọt xuống chiếc xương quai xanh nam tính như ẩn như hiện. Ánh mắt đào hoa phong tình nhìn cô chằm chằm, khiến cô không thể thoát khỏi mê lực của người đàn ông này.
Cố Viễn Tranh thấy Dung Tiêu Hoan nhìn mình không chớp mắt trong lòng thầm tự đắc, bước đến bên cô, híp mắt lại, hỏi:
“Đang làm gì? Có cần làm nữa không?”
Cô lắc đầu, làm gì còn tâm trạng mà ngắm sao nữa, anh còn đẹp hơn bất kì vì sao nào.
Cô tự cắn lưỡi, ngẫm thấy mình quá mê trai đi.
Cố Viễn Tranh nhìn vẻ ngốc nghếch của cô, bật cười. Ánh mắt không chút do dự dời xuống, nhìn bầu ngực lấp ló ẩn hiện theo từng nhịp thở sâu của cô. Anh cảm giác cổ mình nóng rực, khí nóng lan xuống phía dưới, trở thành một cỗ sinh lực trỗi dậy.
Yết hầu anh cuộn lên xuống liên hồi.
Sao cô lại không thể nhìn ra một màn động tình này của anh chứ? Xem ra cô cũng không tệ như lời anh nói trước kia. Nhìn xem, người lần trước từng dè bỉu cô bây giờ lại vì cơ thể này mà động dục. Cô nhìn vẻ mặt khó khăn của anh mà bật cười khanh khách, không thèm che chắn nữa mà ưỡn ngực ra, vênh váo nhìn anh.
“Sao nào sao nào? Nhìn xem tên chết nằm nhà anh đang cố gắng để kìm chế như thế nào?”- Cô nghĩ.
Một màn này khiến Cố Viễn Tranh tức điên lên, nhìn xem hai điểm màu lấp ló sau áo cô kìa, thật sự khiến người ta hận không thể cắn trọn mà.
Dung Tiêu Hoan bị anh bế ngang lên hung hăng đem lại giường ném xuống. Cô cứ tưởng anh sẽ vì lòng tự trọng mà cố gắng kìm chế không động vào cô chứ. Xem ra là sai rồi, cô chọc nhầm hổ đói rồi.
“Cố Viễn Tranh, buông em ra, không phải anh nói anh không thèm em…”
Lời chưa dứt thì cánh môi cô đã bị anh ngậm lấy, ngấu nghiến mà đè xuống. Cô cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi anh tiến vào.
Anh chỉ cần thò tay vào trong váy, lập tức khiến cô mở miệng, đầu lưỡi anh tiến quân thần tốc, lôi kéo đầu lưỡi cô dây dưa cùng mình.
Tay anh đã thành công chạm vào nơi đẫy đà, vì kích thước vô cùng phù hợp khiến bằng tay anh không dừng lại được mà nhào nặn nó thành muôn hình dạng, độ mềm của nó tựa như sẽ chảy thành dòng nước.
Mãi đến khi cô không còn chống cự nữa, anh mới ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên mí mắt đang ươn ướt của cô, âm giọng khàn đặc mê loạn:
“Em đoán xem có bao nhiêu người đàn ông đứng trước một người phụ nữ khỏa thân sẽ không nảy sinh ra phản ứng?”
Khuôn mặt của Dung Tiêu Hoan lúc này khỏi nói cũng biết đang đỏ đến nhường nào.
“Chúng ta là vợ chồng mà, sớm muộn gì việc này cũng xảy ra. Em cũng không còn nhỏ nhắn gì, làm sao phải ngại?”
Cố Viễn Tranh lưu manh nói, vừa nói vừa vén chiếc váy ngủ lên tận cằm cô, nhìn hai quả đào trắng nõn cùng với đỉnh cao hồng hồng, lại thầm nuốt một ngụm nước bọt.
“Em xem, nó cứng lên rồi này!”
Anh dùng tay gẩy gẩy hai hạt ngọc trước ngực cô, sau đó là vân vê, sau đó nữa là ngậm chặt một bên vào miệng.
Vừa cắn, vừa mυ"ŧ, anh vừa cười, tiếng cười như có như không lọt vào tai cô, khiến cô vội lấy gối che mặt. Lúc này hẳn anh đang cười vì khuôn mặt như gái mới lớn lần đầu làm t*nh của cô.
Bàn tay ở trên ngực Dung Tiêu Hoan đang dần vẽ một đường lướt xuống dưới, ở giữa hai chân cô, vuốt ve làm càn, khiến cô không chịu được mà run lên rên khẽ.
Tay Cố Viễn Tranh thành công đặt lên nơi tư mật mềm mại, vuốt một đường, khiến Dung Tiêu Hoan rùng mình. Cô đột nhiên cuống quýt cầu xin:
“Dừng lại, dừng lại đi mà! Xin anh!”
Anh dừng lại, ánh mắt đυ.c ngầu lộ rõ vẻ không vui, “hừ” một tiếng, không nhẫn nại mà hỏi:
“Lại làm sao?”
Dung Tiêu Hoan nhìn Cố Viễn Tranh bằng ánh mắt khẩn thiết, hốc mắt đỏ lựng cùng tràn đầy sắc tình, nhưng cô vẫn phải nói, không thì hậu quả rất khó lường. Giọng nói của cô rất dè dặt, sợ anh nghe thấy cùng sợ anh không nghe thấy, cô nói:
“Em không còn là trinh nữ!”