Tại một khách sạn trong trung tâm thành phố.
“Thế nào? Bị người ta đánh sáng mắt ra chưa?”
Jennifer mặt ủ mày chau cao giọng:
“Em bị thế này rồi mà anh còn nói vậy. Không nói được lời gì tốt đẹp thì về đi, về với vợ anh ấy.”
Nhưng thật ra cô ta muốn nói “em bị như thế này còn không phải là do anh sao?” tuy nhiên cô ta biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
“Vậy không làm phiền em nữa.”
Cố Viễn Tranh đứng dậy ra về thì bị bàn tay của Jennifer níu lại, ánh mắt cực kỳ đáng thương:
“Anh đừng về, em nói đùa thôi. Hôm nay em thật sự cần có người bầu bạn.”
Nhìn vào ánh mắt đó, quả thực anh không nỡ đi. Thở dài một hơi, anh ngồi lại, đáp:
“Được rồi.”
Người này là người hay được lên báo cùng với anh, số lượng có thể không đếm xuể. Nhưng giữa anh và Jennifer vẫn chưa có gì gọi là mờ ám, vẫn là mức bạn bè bình thường, anh thậm chí còn xem cô ta như em gái của mình. Chưa kể Jennifer còn từng cứu giúp anh, làm sao anh có thể bỏ mặc cô ấy đây.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tối nay, mối quan hệ của hai người sẽ có chuyển biến lớn.
Theo yêu cầu của Jennifer, Cố Viễn Tranh đặt khách sạn một chai rượu vang hảo hạng cùng vài món ăn. Lúc trưa không nghĩ ngợi gì liền đến đây, mấy món ngon kia cũng bỏ lỡ, cho dù rất đói nhưng nhìn mấy món ăn trên bàn hiện tại anh lại không muốn ăn.
Jennifer gắp con tôm anh bóc bỏ vào miệng, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Anh nhàn nhạt đáp:
“Anh không đói.”
Thật anh đã chán ngấy mấy món ăn béo bở trong khách sạn này từ lâu rồi.
Trước mặt anh đang là ly rượu Jennifer đưa tới, cô ta cười nói:
“Uống cùng em.”
Vẫn giống mấy lần trước, anh từ chối:
“Anh còn lái xe.”
“Không được, hôm nay anh phải uống cùng em cơ. Anh mà không uống ngày mai em nhịn đói đấy.”
“Jen, ngoan đi!”
“Anh… quát em? Được lắm, Cố Viễn Tranh hôm nay anh được lắm, về được thì về luôn đi, sau này đừng gặp nhau nữa.”
Đôi mắt to màu lam của Jennifer ngân ngấn nước. Cô ta biết đàn ông không hề thích việc con gái khóc, càng là người quan trọng, càng không thể.
Cố Viễn Tranh rõ ràng rất khó xử, sau cùng cũng nhận lấy và uống một hơi sạch.
“Được rồi chứ?”
“Ừm, cảm ơn anh.”
Cô ta cười tươi như được mùa, vừa ăn vừa nhìn nét mặt của anh, lòng thấp thỏm không yên. Cô ta nghĩ thầm “biết vậy cho nhiều hơn một chút”.
Qua một thời gian nữa, Cố Viễn Tranh thấy đầu mình hơi choáng, anh còn hoa mắt nhìn thấy Jennifer chỉ mặc nội y đứng trước mặt mình. Hơi thở của anh ngày một nặng nề, bóng người phụ nữ ngày một tiến lại gần anh.
“Viễn Tranh, nghe tin anh kết hôn, em ghen chết đi được. Em tức lắm, người đó tại sao không phải em chứ? Anh xem, em có chỗ nào kém hơn cô vợ nhạt nhẽo của anh.”
Trong một khoảnh khắc còn tỉnh táo, anh đẩy Jennifer ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không được, không được, đừng làm vậy.”
Nhưng đã đến nước này, Jennifer sao có thể bỏ qua cho anh. Ánh sáng như hoà chiếu vào mặt cô ta, giọt nước long lanh trên gò má loé lên:
“Em xin lỗi, là do em quá yêu anh. Em không thể để nó phá hoại tình yêu của em được. Xin anh, xin anh hãy hiểu lòng em.”
Cô ta bước tới, áp môi mình lên môi anh, dẫn dắt tay anh đến nơi đẫy đà trên cơ thể mình.
Hơi thở anh nóng rực, đầu óc trở nên không còn tỉnh táo. Một chút… một chút…
Sáng hôm sau, Cố Viễn Tranh tỉnh lại trên giường lớn trong phòng Jennifer. Anh ôm đầu, nhìn qua phần giường còn lại, chính anh cũng không tin vào mắt mình.
Anh đã…
Jennifer bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, cô đã cười thật tươi với anh, nụ cười của búp bê barbie buổi sớm:
“Anh dậy rồi à?”
Cố Viễn Tranh bị tiếng nói của Jennifer làm cho giật mình, anh quay sang, lay lay bả vai cô ta:
“Jen, nói với anh chúng ta không có gì đi, nói đi?”
Đáp lại câu hỏi của anh là nụ cười vẫn còn đọng trên khoé môi cô ta;
“Anh nghĩ sao?”
“Jen!!”
Anh quát lên.
“Anh muốn em nói thật!”
Đối mắt màu lam vẫn không chớp lấy một cái:
“Đúng vậy, hôm qua hai chúng ta đã…”
“Thôi được rồi.”- Anh ngắt lời “Xem như chuyện tối qua là lầm lỡ.”
“Viễn Tranh, làm cũng đã làm rồi, anh định phủi mông đi như thế sao?”
“Em đừng tưởng hôm qua anh không biết em đã cho gì vào rượu. Nên là quên chuyện hôm qua đi.”
Đúng là anh sau khi uống đã biết trong rượu có thuốc nhưng sau đó anh hoàn toàn không nhớ.
Anh rời giường, định đưa tay lấy điện thoại ở bàn thì một cơn đau nhói kéo đến làm anh rụt tay lại. Ở bắp tay anh được băng bó lại cẩn thận, anh quay sang nhìn Jennifer, cô ta nhanh nhảu trả lời:
“Hôm qua chúng ta làm ở sopha, tay anh không may va phải đĩa bít tết làm con dao đâm vào. Anh yên tâm, em đã xử lý vết thương cho anh rồi.”
Một câu trả lời không hề có sơ hở nhưng lại làm anh nghi hoặc nhìn lại, sau đó mới bỏ vào nhà tắm.
Khi Cố Viễn Tranh định rời đi, Jennifer gọi anh lại:
“Hôm nay ở khu chợ phía đông tổ chức lễ hội, em muốn anh đưa em đi.”
“Anh còn phải đi làm.”
“Tối qua anh đã hành hạ em!”
Chiếc Maybach được Cố Viễn Tranh dùng làm phương tiện đi lại. Anh đưa Jennifer đến lễ hội, mặc trên người là chiếc áo phông cùng quần jean vừa thay.
Không có một thứ gì che chắn, Jennifer tự nhiên khoác tay Cố Viễn Tranh vào trong lễ hội. Một người đàn ông điển trai phòng lưu đi cùng một người phụ nữ đẹp như búp bê barbie dường như trở thành tiêu điểm. Có rất nhiều người nhận ra anh nhưng anh vẫn giữ trạng thái ban đầu, không quan tâm chính là không quan tâm.
Cho tới khi bị thu hút bởi một sạp bán tranh, người để cô gái kéo đi nãy giờ hiện tại đang đi hướng ngược lại.
“Viễn Tranh, sao anh không chờ… em!”
Tiếng “em” trở nên nhỏ xíu, sau đó nhanh chóng đổi thành câu khác:
“Chào chị dâu!”