Sáng hôm sau, khi thức dậy đôi mắt của Dung Tiêu Hoan như đã hẹn trước đã sưng vù lên. Cô đi ra khỏi phòng với cặp kính giả cận màu đen.
Quản gia Diệu thấy thế liền hỏi thăm:
“Mắt của cô có vẫn đề gì sao?”
Cô vội lảng tránh ánh mắt của quản gia:
“Mắt cháu hôm nay không được tốt.”
Buổi sáng cô ăn cơm mà vẫn không ngẩng đầu, cô đã biết hậu quả của việc khóc xuyên suốt hai tiếng đồng hồ đêm qua. Giờ hối hận chết đi được.
Vì cứ cúi xuống mãi nên cô mới không phát hiện ra một điều.
Vào phòng tranh như mọi hôm, cô bắt đầu pha màu vẽ.
Trong phòng tranh đã có năm bức tranh đã hoàn thành, và một bức đang tô màu dở. Những bức tranh đều có tông màu lạnh là màu chủ đạo. Bức cô đang tô cũng vậy, rõ ràng là vẽ hai chị em sinh đôi với nét mặt tươi cười sống động, nhưng khi lên màu, khi nhìn vào đó người ta sẽ nghĩ ngay đến nét u buồn đầu tiên.
Đó là lý do vì sao tranh cô rất khó bán.
“Cô vẽ sao? Không tệ.”
Cố Viễn Tranh khoanh tay dựa người vào cửa nói. Không biết đã đứng từ bao giờ.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo cổ V màu trắng cùng chiếc quần jean xanh, là dáng vẻ bụi bặm mà cô lần đầu tiên gặp anh đã nghĩ ngay đến.
Nhưng không phải anh vừa khen cô sao? Không tệ đó chính là một lời khen rồi.
Dung Tiêu Hoan không giấu được vui mừng mà đáp lại anh:
“Thật sao?”
Anh gật đầu.
Tuy không ưa cô là thật nhưng sự thật mấy bức tranh này đối với anh rất có ấn tượng. Anh vẫn nhớ có lần mình bị một bức tranh thu hút và mua nó với giá rất cao, nhưng bức tranh ấy lại bị đám bạn anh chê cười, bảo rằng nó rất ảm đạm. Những bức tranh đó Dung Tiêu Hoan vẽ cũng rất ảm đạm. Có lẽ anh thích vẻ ảm đạm của nó.
Mãi nghĩ, Cố Viễn Tranh không biết ánh nhìn của mình đã rơi vào người cô lúc nào không hay. Đối diện với con mắt nhìn chằm chằm đó, anh thấy cô quay đi, khuôn mặt dần ửng hồng.
Vì anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào chỗ này làm tay cô trở nên run rẩy, cọ vẽ mãi mà không chạm vào được bức tranh. Cuối cùng cô quay sang nhìn lại anh, nhíu chặt mày.
“Hửm? Tôi làm phiền cô sao?”
Dung Tiêu Hoan suýt nữa gật đầu nhưng cô sợ anh nổi giận nên hỏi vấn đề khác:
“Anh hôm nay không đi làm sao?”
“Hôm nay chủ nhật.”
Cô “à” một tiếng. Sau đó đứng dậy cúi đầu đi ra khỏi phòng.
“Cô đi đâu?”
“E… em xuống bếp.”
Cố Viễn Tranh không tra hỏi tiếp, quay người vào thư phòng.
Trưa đó, Dung Tiêu Hoan đích thân xuống bếp nấu bốn món mặn hai món ngọt. Cô biết được từ bà Từ rằng Cố Viễn Tranh rất thích ăn cay nên món nào cô nấu cũng cũng có mùi hương cay nồng xộc lên, cô nhìn rất vừa ý.
Người làm bếp tên Âu Ngọc đứng xoa cằm, tấm tắc khen:
“Thiếu phu nhân tay nghề tốt quá!”
“Cảm ơn cô.”
Cô cười thầm. Khi quản gia Diệu định đi lên gọi anh thì bị cô gọi lại:
“Để cháu.”
Quản gia Diệu đứng đó nhìn cô cười. Bà đã chăm sóc Cố Viễn Tranh từ năm anh mười tuổi nên đã xem anh như con trai mình, được tám năm thì anh dọn ra ngoài, đến bây giờ lại có cơ hội làm quản gia cho anh, nhìn thấy Dung Tiêu Hoan như vậy, bà cũng ấm lòng thay cho anh.
Bàn tay nán lại trên cửa đã một thời gian, Dung Tiêu Hoan chưa dám gõ, chốc chốc lại nhìn xem người mình có bẩn hay không. Rà soát mấy lần, cô mới gõ cửa, hồi hộp chờ đợi.
“Vào đi.”
Cô nhẹ nhàng mở cửa. Bên trong anh đang làm việc với máy tính. Dáng vẻ nghiêm túc đó, khác xa với vẻ bất cần, ăn chơi trác táng mà anh xây dựng.
“Viễn Tranh, đến giờ cơm rồi, em lên đây để gọi anh lên xuống dùng bữa.”
Cố Viễn Tranh ngước lên nhìn cô, một giây sau lại cúi xuống đánh máy tính.
Cô đúng đó một lúc bị anh xem là không khí, cô thở dài:
“Em xuống trước.”
Cô thất vọng rời phòng, khi đi còn không quên đóng của lại.
Dung Tiêu Hoan chán nản ngồi vào bàn ăn, tự nhiên thấy mấy món mình nấu không còn được ngon nữa.
“Thiếu gia không xuống sao?”
Cô gật đầu rồi lặng lẽ cầm đũa, định gắp một miếng thịt trước mặt thì bên trên bảng lên tiếng người đàn ông:
“Tôi có nói là tôi không ăn à?”
Ánh mắt cô vẫn một mực nhìn Cố Viễn Tranh từ trên đi xuống rồi ngồi vào đối diện cô.
Anh nhìn một lượt trên bàn, gật gù:
“Không tệ. Có lẽ mẹ tôi đã nói hết tật xấu của cô tôi cho cô rồi đúng không?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
“Là em hỏi mẹ. Mẹ không nói xấu gì anh cả.”
Anh rướn môi cười, tay cầm đũa, gắp một miếng thịt từ đĩa thịt mà cô định gắp vừa nãy.
Chưa đợi anh thưởng thức, tiếng chuông điện thoại từ trên tầng vang lên, quản gia Diệu mau chóng lấy xuống cho anh.
Nghe xong điện thoại, anh lên tầng sửa soạn lại rồi đi ra ngoài. Cả quá trình không hề nhìn về phía Dung Tiêu Hoan lấy một cái.
“Tôi có việc bận ra ngoài, để mấy người làm ăn cùng cô đi.”
Cô gượng cười, cúi đầu suốt quá trình ăn.
Người gọi cho anh là cô gái tóc vàng Jennifer. Cô ta vừa bị một phu nhân đánh ghen vì dan díu với chồng bà. Sau khi bị đánh liền gọi cho anh nức nở, bảo anh tới đón mình.