Diệp Bạc Hâm thật lòng cảm thấy bản thân kéo tới nhà rồi, không dễ gì Tiêu Thuần mới đi đóng cửa, cô thở phào một hơi, hai chân ba cẳng đi xuống lầu.
Đến tầng ba rẽ vào một góc, Đặng Viễn ôm một hộp đựng thức ăn đi, may mà cô nhanh tay lẹ mắt nhảy sang một bên, nếu không hai người đều người ngã ngựa đổ rồi.
“Chị dâu, chị không sao chứ?” Đặng Viễn kinh ngạc kêu lên, Diệp Bạc Hâm muốn chặn lại cũng không được, Đặng Viễn lại nói: “Chị sao lại xuống rồi, thủ trưởng không phải đã sớm quay lại rồi sao?”
Trong lòng Đặng Viễn ôm hộp đựng thức ăn, tranh công cười mời cô, “Chị xem, thủ trưởng gọi tôi mang cơm tới, anh ấy tự tay nấu đó, chị mới tới không biết thủ trưởng xuống bếp.”
Diệp Bạc Hâm không nói nên lời, vì làm lính giọng rất to, nói chuyện đều phải hét lên sao?sợ người khác không nghe thấy cổ họng lớn của anh sao.
“Ách... cái đó, Đặng Viễn... cậu... cậu lên trước đi, thủ trưởng nhà cậu một lúc nữa sẽ quay về, tôi còn có chút chuyện, một lát nữa quay lại a...” Diệp Bạc Hâm đè thấp giọng xuống ngập ngừng nói với Đặng Viễn một tiếng, không đơin Đặng Viễn đáp ứng, vội vã thoát khỏi hiện trường.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, cô bây giờ không dám tưởng tượng, Tiêu Thuần trên lầu có phải đã nghe được giọng to của Đặng Viễn, thời khắc quan trọng làm lính đào ngũ thì làm lính đào ngũ.
Cái gì chị dâu, cái gì thủ trưởng, cô đánh chết không nhận, dù sao mọi người cũng không có nhân chứng vật chứng, Tiêh Thuần cũng không dám tự suy đoán.
Tuy nhiên Tiêu Thuần ở trên lầu đã hoá đá rồi, ngớ ngẩn đứng ở trước cửa, cửa vừa đóng lại, Đặng Viễn nhìn thấy anh cũng kinh ngạc.
Làm lính không phải những kẻ ngốc, đặc biệt là có thể đứng bên cạnh Tập Vị Nam, Đặng Viễn ngoài kỹ năng quân sự trót lọt, tâm tư cũng nhanh nhẹn, chị dâu vừa vội vàng rời đi, làm như sau lưng có truy binh đang đuổi theo vậy, còn trung đội trưởng lại bộ dạng kinh hoàng đứng ở trước cửa phòng đại đội trưởng, quan trọng là đại đội trưởng không có ở đây, hai sự việc này liên kết lại, anh cũng kết luận được một manh mối.
Đặng Viễn cười ha ha hô một tiếng chào trung đội trưởng, hồn của Tiêu Thuần cũng được anh gọi quay về.
“Đặng Viễn.” Tiêu Thuần hét lên, “Trò đùa gì vậy? Cậu vừa gọi ai là chị dâu?”
Thủ trưởng?Chị dâu?
Tiêu Thuần miên man bất định, có thể khiến Đặng Viễn gọi một tiếng thủ trưởng, ngoài đại đội trưởng, cũng không có ai, anh bình thường gọi quen rồi.
Nhưng mà đâu ra chị dâu, cũng chưa nghe nói đại đội trưởng kết hôn rồi a?
Đặng Viễn quyết định giả ngốc, Quý doanh trưởng nói rồi, không được tiết lộ chuyện riêng của đại đội trưởng, đó là cơ mật quân sự, việc liên quan tới mạng người, chính là quân địch lấy báng súng chỉ vào đầu cũng không được nói.
“Trung đội trưởng, ngài nghe nhầm rồi, đâu ra cái gì chị dâu chứ?tôi lên đây cũng không nhìn thấy người nào a.” Đặng Viễn nói xong liếc mắt nhìn anh, “Nhưng là ngài sao lại ở đây? Thủ trưởng đều không có đây, ngài có việc cấp bách gì sao?”
Tiêu Thuần sống ở tầng dưới, bình thường rất ít khi lê la tán dóc, một là có công sự trực tiếp đến văn phòng nói chuyện, hai là Tập Vị Nam không thích xã giao, vì vậy Đặng Viễn mới cảm thấy kì lạ.
Tiêu Thuần phớt lờ những câu sau của anh, nắm lấy lời nói phía trước không buông, vươn thẳng cổ lên nói: “Tiểu tử cậu ít làm tôi hồ đồ đi, lúc tôi chơi cùng quân địch, tiểu tử cậu còn chưa biết trộn ở đâu?Tôi nghe thấy giọng to của cậu hô lên chị dâu, không nói rõ ràng, cho cậu đẹp mặt.”
Đặng Viễn cười ngượng ngùng, quyết định áp dụng chính sách chiến tranh kéo dài, phát quân tám năm kháng chiến tinh thần, thề chết không bán đứng tổ quốc.
Lúc Diệp Bạc Hâm chạy tới lầu một, Tập Vị Nam đúng lúc vừa bước những bước cuối cùng của bậc, nghe thấy một loạt tiếng bước chân, nâng mắt liền nhìn thấy cô từ trên lầu chạy xuống, luồng khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh đó, đứng ngoài cách vài mét cũng đều có thể cảm nhân được một trận gió đang lao xuống.
Diệp Bạc Hâm phanh lại, thu lại bước chân của mình trước khi đâm vào anh.
Chạy quá nhanh, mái tóc nhìn hơi lộn xộn, hai má còn dính vài giọt mồ hôi, nửa tháng huấn luyện, mỗi ngày đều chạy không dưới mười km, nhưng khiến tốc độ của cô ổn định hơn nhiều, từ lầu bốn chạy xuống, mặt không đỏ tim không run, đến hơi thở đều đặn không rối loạn, nếu là nửa tháng trước, chạy một trăm mét cô đều thở hổn hển rồi.
Nếu không làm sao có thể nói quân đội là nơi đào tạo người? Bất kể ném ai vào trong, bảo đảm sẽ được tái sinh.
Tập Vị Nam nhíu mày nhìn về hướng phía sau lưng cô, giọng nói dịu dàng và gợi cảm lọt vào tai, “Chạy cái gì, phía sau có cái gì đuổi sao?”
Anh chẳng qua chỉ đi mấy phút, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Tập Vị Nam biết cô bản sự gặp rắc rối 、dẫn đến phiền phức, tính cách này cũng không biết ai truyền cho cô, chuyện gì cũng dám làm.
Diệp Bạc Hâm từ từ thở ra một hơi, nhìn đằng sau lưng anh, nhìn thấy bên ngoài không có người, những anh lính gác không liếc mắt, cô mới từ từ di chuyển tới trước mặt anh, nâng đôi mắt ướt ướt, nhỏ tiếng nói: “Cái đó... em vừa mới... hình như gây hoạ rồi...”
“Hửm?” Tập Vị Nam nheo mắt, chẳng qua thời gian có vài phút, cô lại gây ra chuyện gì.
Diệp Bạc Hâm cười ngại ngùng, “Anh lúc nãy không phải nói em mở cửa cho Đặng Viễn sao, em nghe thất tiếng gõ cửa, không xem là ai, trực tiếp mở cửa ra, kết quả... trung đội trưởng đứng bên ngoài, sau đó... Đặng Viễn gọi em một tiếng chị dâu, sau đó...”
Tập Vị Nam thấp giọng cười lên, giơ tay lên giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc hai bên má ra sau tai, cọ cọ vào tai đỏ hồng hào của cô.
“Sau đó em liền chạy đi?” Anh còn cho rằng là chuyện gì, cái này cũng đáng cho cô kinh hoàng vậy sao?
Lúc trước không nói rằng anh đã kết hôn là sợ lọt đến tai ông già, ông già tìm anh gây rắc rối, sau đó vẫn là không thể giấu được, lão thái gia đã trị anh một trận, chuyện này coi như bỏ qua.
Bây giờ anh không phiền để mọi người biết, chỉ là anh không thích chuyện riêng của bản thân trở thành đề tài nói chuyện sau bữa ăn, càng không muốn gây phiền phức cho cô, còn có bên gia đình cô...
Anh vẫn chưa có được sự đồng ý của gia đình cô, suy cho cùng thì lừa gạt con gái nhà người ta chạy mất, hơn một tháng rồi vẫn chưa tới nhà nhận tội, cậu của cô Tô Cảnh Sâm kia cũng là một trở ngại.
Về gia đình anh, lão thái gia đồng ý là được, những người khác, anh không cho rằng bọn họ có thể can dự vào cuộc sống của anh, anh sớm đã không còn là người thiếu niên mọi người thương xót nữa, anh có sự nghiệp và quyền lực của mình, không sợ bọn họ ở sau lưng anh ngáng chân.
...
Diệp Bạc Hâm vẫn luôn cho rằng Tập Vị Nam là một người trưởng thành và trầm tĩnh, làm việc thông qua suy nghĩ cẩn trọng 、suy nghĩ trước khi hành động, chí ít anh làm cho mọi người cảm thấy như vậy.
Tuy nhiên khi Tiêu Thuần trừng mắt kinh ngạc nhìn bọn họ đang nắm tay nhau, miệng mở to có thể nhét một quả trứng, cô cảm thấy cô vẫn không hoàn toàn hiểu Tập Vị Nam.
Tâm tư của anh ẩn giấu quá sâu, cô nhìn không ra anh đang nghĩ gì, nếu không làm sao nói lòng dạ đàn ông đáng sợ nhất?
Trong cuộc hôn nhân với Tập Vị Nam, cô lúc đầu cho rằng bản thân chiếm tiện nghi, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, Tập Vị Nam dường như từ lúc vừa bắt đầu đã giăng thiên la địa võng, chỉ đợi con cá cô mắc lưới.
Cô vẫn luôn ở vị trí bị động, từ khi anh không báo một tiếng đã làm chứng nhận kết hôn, lừa cô đến căn hộ, dẫn dắt từng bước, đưa cô lên giường, nhìn thì có vẻ như tất cả mọi chuyện đều là cô dẫn dắt ra trước, nhưng khống chế toàn bộ tình huống là anh, tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán ban đầu của cô, tất cả đều theo hướng có lợi cho anh.
Nếu như không cẩn thận suy xét, cô tuyệt đối sẽ cho rằng mọi chuyện đều phát sinh theo lẽ tự nhiên, tuy nhiên sau khi nghĩ thông suốt, cô phát hiện tâm tư của Tập Vị Nam thâm sâu đáng sợ, giống như từng bước từng bước đi vào cái bẫy anh đặt ra, cô làm theo các bước của anh, vị anh đưa đến trước một nơi không biết là đâu.
Loại cảm giác bị người ta tính kế này khiến cô cảm thấy bất an, thậm chí là khủng khϊếp.Lúc Diệp Bạc Hâm thất thần, Tập Vị Nam đã đẩy vai cô, đi qua Tiêu Thuần đang ngớ ngẩn, mở cửa để mọi người vào.
“Đại đội trưởng...”Tiêu Thuần vẫn không dám tin những gì bản thân nhìn thấy, mặc dù sau khi nghe thấy lời của Đặng Viễn, trong lòng loé lên suy nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy khó tin, vì vậy khi nhìn thấy đại đội trưởng trìu mến khoác vai Diệp Bạc Hâm, nói với anh, “Vợ tôi, gọi chị dâu ", Tiêu Thuần ngơ ngác không nói nên lời.
Ai có thể nói cho anh biết xảy ra chuyện gì rồi không, vì sao mấy ngày trước còn là người lạ, một biểu cảm tôi không quen biết đối phương, bây giờ làm sao lại thành vợ chồng?
Không phải nói cô gái nhỏ này là cháu gái Tô sư trưởng sao, nhưng không ai nói với anh, cô còn là vợ của đại đội trưởng vậy?
Chẳng trách có thể xuất hiện trong phòng đại đội trưởng, anh còn ngốc nghếch cho rằng người ta trèo lầu lên, vừa nghĩ tới sự ngu ngốc của mình, Tiêu Thuần hận không thể tự cho mình một cái bạt tai, còn là lính trinh sát sắc bén, một chút nhãn lực cũng không có.
Lúc nãy anh hình như còn huấn luyện người ta một trận, lôi kéo cánh tay người ta đuổi đi.
Quá khủng khϊếp, may mà anh không phải Ưng Hi, nghĩ tới mỗi ngày lại phải huấn luyện vợ của đại đội trưởng, tim gan anh không ngừng run rẩy, mặc dù Ưng Hi thẳng thắn, không phải dạng vướng ngại thân phận mà buông nước, nhưng anh cảm thấy vẫn nên nhắc tới cô cẩn thận một chút.
Ai biết được đại đội trưởng sẽ vì đau lòng cho vợ, mà ghi hận lên Ưng Hi?
Mặc dù đại đội trưởng đối với ai cũng công tư phân minh, nhưng gặp phải nữ nhân thì khó nói rồi, không phải có câu nói hồng nhan hoạ thuỷ sao?Ah không phải, là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tiêu Thuần trong lòng tự mắng mình một trận, trong một thời gian ngắn nhanh chóng phản ứng lại, đường cong trong bụng nhiều lên một lần, động đậy khuôn mặt cứng đờ của mình, “Pa”chào nghi thức quân đội với Diệp Bạc Hâm, “Chào chị dâu!”
Âm thanh này chấn động đến Diệp Bạc Hâm suýt chút nữa lỗ tai điếc rồi, chịu không được xoa xoa tai, nhanh chóng nhập vai, mỉm cười nghiêm trang và thanh lịch, mỉm cười gật đầu.
Trong lòng Tiêu Thuần lắc đầu, cô gái này quá biết giả tạo rồi, từ lần đầu tiên gặp anh liền bị cô lừa rồi, bây giờ nhìn thấy cô cười, suýt chút nữa anh còn cho rằng cô chính là con thỏ nhỏ vô hại, chẳng trách nắm được sư trưởng lạnh lùng.
Đặng Viễn đặt thức ăn trong hộp ra bàn ăn, đặt nó vào dĩa, sau khi dọn dẹp xong, Tập Vị Nam bắt đầu đuổi người, ánh mắt lạnh lùng hỏi Tiêu Thuần, “Tiêu trung đội tìm tôi có việc sao?”
Tiêu Thuần ngây ngốc, liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm biết điều tìm một cái cớ nói đi rửa tay.
Nói đến chính sự, Tiêu Thuần nghiêm túc lại, “Đại đội trưởng, lúc nãy tham mưu trưởng Trương gọi điện tới, nói bảo anh ngày mai quay về sư bộ.”
“Nói có chuyện gì không?”
“Không có.”
“Ừ.”
Diệp Bạc Hâm vào phòng tắm đợi một lúc, cô hiểu ánh mắt của Tiêu Thuần, có chuyện gì đó tránh cô, vì vậy cô biết điều cho họ không gian riêng, chính là không biết lúc nào mới nói xong.
Tập Vị Nam nhìn cô chậm chạm không ra, mắt nhìn kem sắp chảy ra rồi, cầm hộp đựng thức ăn lên, đứng dậy đi về hướng phòng tắm.
“Người đi rồi, đi ra đi.”Tập Vị Nam dựa vào tường, một tay đặt lên trước ngực, một tay gõ của thuỷ tinh.
Mùa hè Diệp Bạc Hâm có hai sở thích lớn, một là ngâm mình trong hồ bơi xem video, hai là ngồi dưới điều hoà ăn dưa hấu lạnh và kem, vì vậy nhìn thấy trên bàn ăn có kem tuyết và kem ly, nhịn không được cầm hộp lên, lấy muỗng ăn vài miếng.
“Wow... ngon quá đi, mùa hè năm nay đây là lần đầu tiên được ăn kem.” Mặc dù không có điều hoà, cô vẫn ăn rất vui vẻ, nhận thức được ánh mắt nóng bỏng của ai đó, cô ngại ngùng đặt muỗng xuống, nâng mắt lên đối diện với người đàn ông, “Anh... muốn thử không?”
Mặc dù rất nhiều người đàn ông không thích ăn đồ ngọt lạnh lạnh, khó bảo đảm sẽ xuất hiện một hai người ngoại lệ, hơn nữa cô cảm thấy đàn ông thích ăn đồ ngọt cũng không có gì không tốt, ít nhất là người không kén ăn, không ảnh hưởng chút nào tới máu người đàn ông.
Nói như thế nào thì cũng là anh đặc biệt đi mua về, cô lúc nãy vừa kích động, không hỏi anh trước, bản thân đã ăn rồi, làm sao cũng không nói được a.
Cô cho rằng Tập Vị Nam sẽ nói được, hoặc là từ chối, còn tệ hơn là khinh thường liếc mắt nhìn cô, không ngờ tới anh không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt hình như không có tập trung, không biết chằm chằm nhìn cô, hay là miệng cô, tóm lại ánh mắt rất chuyên tâm, phân tán trên người cô.
Lúc Diệp Bạc Hâm lúng túng muốn tiếp tục vùi đầu vào ăn, cảm thấy trên đầu có một cái bóng, Tập Vị Nam nghiêng người qua, lấy thìa kem cô mới vừa xới lên trong tay cô, cầm lên ăn.
Đôi môi anh rất đẹp, đôi môi ẩm ướt hơi hồng hồng, nhìn từ khoảng cách gần, còn có thể nhìn thấy trên môi không có vết thâm nào, đầy đặn mềm mại như thạch rau câu vậy.
Một lớp kem thơm bị ăn sạch, lành lạnh, còn bốc lên khói trắng, Diệp Bạc Hâm nghĩ, nếu ăn thử, mùi bị chắc chắn không tệ, ít nhất không tệ hơn kem.
Không đúng... khoảng cách gần?
Diệp Bạc Hâm trong phút chốc mở to mắt, đối diện với đôi mắt hài hước của anh, trên môi truyền tới một tia tê tê, lúc vừa kề sát vào, hương vị của kem xông vào khoang mũi, cảm giác nóng ẩm thay thế cảm giác lành lạnh.
Sự giao hoà giữa băng và lửa khiến toàn thân cô chấn động, còn có hương kem nhàn nhạt.
“Lang choang”
Chiếc muỗng rơi xuống sàn nhà, âm thanh giòn giã không hợp thời điểm vang lên khiến hai người đang ý loạn tình mê giật mình, Diệp Bạc Hâm mở to đôi mắt long lanh nước, phát hiện quần áo đã bị anh cởi ra một nửa, bị anh ép trên ghế sofa, hộp kem không biết từ khi nào bị anh lấy đi rồi, đặt trên bàn ăn, trong tay của cô vẫn cầm cái muỗng, trong cảm xúc dâng trào muốn vươn tay ra cởϊ áσ anh, kết quả vừa buông lỏng, chiếc muỗng liền rơi xuống đất.