“Có đồ ăn rồi vẫn không che lấp được cái miệnh của cậu.” Diệp Bạc Hâm trách móc khua khua bát của cô.
Biết Thẩm Tư Á ghét nhất là thịt bò, thừa lúc cô đang mở to miệng tán dốc, Diệp Bạc Hâm gắp một miếng thịt bò để vào trong miệng cô.
Thẩm Tư Á biểu cảm như nuốt phải ruồi nhặng, mùi vị buồn nôn xông thẳng lên đầu lưỡi, khiến cô nghĩ tới miếng thịt bò máu chảy đầm đìa.
Thẩm Tư Á vứt bát đĩa xuống, vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp, tiếng nước chảy róc rách, còn có thể nghe được âm thanh nôn khan của cô, kèm theo với tiếng la hét như gϊếŧ lợn của cô.
“Diệp Bạc Hâm, lão nương với cậu chưa xong đâu.”
Hiển nhiên Diệp Bạc Hâm lo lắng dư thừa rồi, Thẩm Tư Á này có năng lực trị bệnh quá tốt rồi, lớn mạnh đến mức không có gì sánh bằng.
Buổi sáng còn muốn sống muốn chết, bây giờ nằm vắt chân gối trên bụng nhỏ của Diệp Bạc Hâm, tay nâng ipai xem chương trình nghệ thuật tổng hợp, cười đến nỗi hoa cành run rẩy, âm thanh quỷ dị lọt vào bên tai Diệp Bạc Hâm.
Phụ lòng Diệp Bạc Hâm còn lo lắng cô nghĩ không thông suốt, mềm lòng ở lại chơi cùng cô.
“Đi rửa bát.” Diệp Bạc Hâm chộp lấy ipai, đẩy đầu của cô ra.
Lúc cô cười, ở trên bụng cô cử động loạn, khiến toàn thân cô cảm giác không thoả mái.
“A?” Thẩm Tư Á trừng mắt, đùa gì vậy, bảo cô đi rửa bát?
“A cái gì mà a? cậu không đi chẳng lẽ bảo tớ đi?”
Thẩm Tư Á đưa móng vuốt ra, nịnh hót thay cô xoa bóp bả vai, “Cậu là tốt nhất, cậu cũng biết tớ vụng về, rửa bát gì đó, căn bản không thích hợp với tớ, tới hoàn toàn không có phẩm chất của người phụ nữ nội trợ.”
Diệp Bạc Hâm không khách khí nhìn cô, “Ý tại ngôn ngoại, theo như cậu nói thì tớ là một bà mẹ, phục vụ chuyên biệt cho cậu?”
“Ơ, tớ đâu dám a.”
“Đi nhanh!nếu không cả đời này cậu cũng đừng mong ăn cơm của tớ nấu.”
Đối với kẻ ham ăn, có cái gì khiến người ta tuyệt vọng hơn so với không có mỹ thực để ăn chứ? Vì mỹ thực nửa đời sau, Thẩm Tư Á nhận mệnh lệnh đi vào bếp, bước một bước quay đầu ba lần, hi vọng Diệp Bạc Hâm nhìn cô hôm nay bị thương tâm đủ rồi, tha cho cô.
Đêm nay, hai người dựa vào giường kể chuyện trên trời dưới đất, nhưng hiểu ngầm với nhau đối với chuyện Giang Diệc Đình thì ngậm miệng không nhắc tới.
Nói chuyện liên tục đến đêm khuya, Thẩm Tư Á vẫn đang thao thao bất tuyệt, Diệp Bạc Hâm nhắm mắt lại ngủ gật, không nghe thấy cô nói cái gì, chỉ ậm ừ trả lời cô.
Đêm qua cô cũng không làm sao nghỉ ngơi được, hôm nay lại cùng Thẩm Tư Á uống rượu say, lúc này không có cái gì có thể hấp dẫn hơn cái gối.
Thẩm Tư Á đắp chăn cho cô, tằ đèn đi, nằm xuống cạnh cô, nghe hơi thở đều đặn của cô, mất ngủ suốt đêm.
Ngày thứ hai Thẩm Tư Á mang một đôi mắt thâm quầng đi làm, Diệp Bạc Hâm nhìn cô lạnh lùng không bình thường, khuyên cô xin nghỉ phép, đi ra ngoài giải toả tâm trạng.
Thẩm Tư Á kiên quyết từ chối, nói cô vẫn phải kiếm tiền nuôi bản thân, không thể mất đi công việc, không giống Diệp nhị tiểu thư cô, không đi làm cũng có tiền đưa tới.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm đau khổ, hai đêm không về nhà, Tô nữ sĩ đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cô cũng không có, một mặt vui mừng vì không cần phải vắt não đối phó bà, không cẩn thận liền lộ ra sơ hở, một mặt than vãn Tô nữ sĩ tuyệt tình, có người mẹ nào để con gái ở một mình qua đêm bên ngoài lại không hỏi thăm một lời.
Sống nhiều năm như vậy, nhìn thấy Tô nữa sĩ như một bông hoa lạ, thật sự không sợ cô bị người ta lừa bán đi.
Tô nữa sĩ rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy, Diệp Bạc Hâm nghĩ muốn nát óc cũng không thể nghĩ ra được.
Hôm trước Diệp Bạc Hâm xử lý xong thủ tục từ chức, cô quyết định cho bản thân một kì nghỉ dài, nghỉ ngơi thật tốt, đợi cô tràn đầy năng lượng rồi, lại vào Diệp Thị làm việc.
Sau ngày hôm đó, Diệp Bạc Hâm liền không nghe qua tin tức của lão Diệp kia, không phải vì thế mà tức giận đến đổ bệnh, nếu không bây giờ bệnh viện đã gọi điện cho cho đến tận đầu giường bệnh tỏ lòng hiếu thuận rồi.
Dù sao trong tận đáy lòng cô cũng biết, cho dù thế nào Diệp lão đầu cũng sắp xếp cho cô vào công ty, chỉ là vấn đề thời gian thôi, ông đang tức giận, sớm muộn gì cũng nghĩ thông, cô cũng không vội.
Tô Uyển một người phụ nữ gánh vác cả một tập đoàn lớn, mỗi một quyết sách đều quyết định sự tồn vong của Tô Thị, mỗi ngày đều bận rộn tới chân không chạm đất, ba ngày hai đêm lại bay đi khắp nơi, cuộc họp này tới cuộc họp khác không ngừng.
Đặc biệt là nửa năm gần đây, sức khoẻ bố của Tô Uyển ngày càng yếu, không đủ khả năng để lăn qua lăn lại, lần trước trong đại hội cổ đông bị một đám cổ hủ bức bách khiến huyết áp tăng cao, nằn viện nửa tháng mới dầ dần tốt lên, nhưng người già rồi, sức khoẻ không tốt như trước.
Con trai Tô Cảnh Lâm có thời gian rảnh liền về thăm nhà, nhưng làm lính một năm đến tối chỉ có mấy ngày kì nghỉ, lúc trước không đồng ý cho anh đi lính, hai người xảy ra vô số cuộc cãi vã, mâu thuẫn giữa hai cha con ngày càng lớn, Ông Tô nhìn thấy anh sắc mặt đều không tốt, lời nói lạnh lùng, khiến cho đứa trẻ này xem quân đội là nhà.
Đến khi ông Tô bị bệnh, quan hệ giữa cha con mới nới lỏng hoà dịu lại.
Ông Tô biết cả đời này không thể dựa vào con trai thừa hưởng doanh nghiệp lớn của gia đình, chỉ có thể đem sự nghiệp giao vào tay con gái, may mắn tháy con gái ông chí hướng kinh doanh, nếu không trăm năm sau ông không có mặt mũi đi gặp ông bạn già.
Ông Tô cả đời này có lỗi nhất chính là con gái lớn, ông luôn cảm thấy lúc đầu không quan tâm cô nhiều, dẫn đến con gái trải qua hôn nhân thất bại, hôm nay lại đem trọng trách nặng nề giao vào tay cô, cả đời này cô sẽ sống rất mệt mỏi.
Đối với Tô Uyển thì không quan trọng, đúng như tất cả lời của ông Tô, cô thích ở trên thương trường cười cười nói nói, thích mỗi một hạng mục thực hiện thành công trong quyết sách của bản thân, càng thích cùng người khác hùng biện tranh luận.
Nửa năm nay, ông Tô từng bước uỷ quyền, đem một nửa cổ phiếu của ông đổi thành tên của Tô Uyển, như vậy Tô Thị ngoại trừ ông Tô, Tô Uyển là cổ đông có cổ phiếu nhiều nhất, trừ phi quyết định một dự án lớn đòi hỏi ông Tô xem qua, những quyết sách thường ngày đều do Tô Uyển quyết định.
Tô uyển bận rộn không thể chăm sóc gia đình, cũng may là con trai 、con gái đều đã lớn rồi
, mặc dù thường ngày thích gây chuyện, nhưng từ nhỏ đã độc lập 、hiểu chuyện, về điểm này Tô Uyển không cần phải lo lắng.
Tô Uyển hai ngày nay tới công ty con ở Giang Thành, dẫn theo nhóm người đi nghiên cứu, khám phá xem xét có thể phát triển khu vực tự nhiên không, có thể xây dựng một khu nghỉ mát hay không.
Dì Thanh nói với cô hai ngày qua Diệp Bạc Hâm không về nhà, cô cũng không nghĩ nhiều, chủ ý của đứa trẻ này dù có lớn cũng không làm chuyện hồ đồ, ai biết được vừa xuống sân bay Kinh Thành, liền nhận được một cuộc điện thoại.
Sắc mặt Tô Uyển lúc này đều tái xanh, trợ lý bên cạnh cô chưa từng thấy sắc mặt cô khó coi như vậy, Tô tổng trên thương trường luôn luôn mà một nụ cười của hổ, niềm vui, giận dữ vô hình vô sắc, lòng dạ sâu khiến người khác nhìn không thấu.
Mẹ của Tô Uyển là cô gái ở vùng Chiết Giang, tính khí dịu dàng duyên dáng, cùng tính cách ông Tô khác biệt mười vạm tám trăm dặm.
Tô Uyển từ nhỏ cùng ông Tô lăn lộn trên thương trường, không học được tính cách dịu dàng duyên dáng của bà Tô bao nhiêu, nhưng mà đều học tất cả khí chất hào hùng cùng với mạnh mẽ của ông Tô 、.
Đến phương diện giáo dục con cái đều nhanh nhẹn dũng mãnh phi thường, hoàn toàn là phương thức nuôi thả.
Nhưng mà Tô Uyển nằm mơ cũng không ngờ tới Diệp Bạc Hâm to gan dám cho cô lọt vào cái sọt lớn.
“Ơ, Tô nữ sĩ mẹ ở nhà à?”
Diệp Bạc Hâm nhìn thấy Tô Uyển ngồi trong phòng khách, vừa thay giày vừa bối rối mở miệng.
Tô nữ sĩ làm việc điên cuồng, ngay cả đến cuối tuần cũng không thấy người đâu, hôm nay là thứ hai, sao ngược lại cô lại ở nhà?
Tô Uyển cúi đầu nhìn văn kiện, không trả lời Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm bị lạnh lùng bỏ rơi quen rồi, không cảm thấy có gì không đúng.
Đoán chừng lại xem kế hoạch bảo bối gì đó.
Đợi Diệp Bạc Hâm từ phòng bếp lấy một ly nước nóng đi ra, đang muốn lên lầu, nghe thấy Tô Uyển nói: “Hai ngày này con đi đâu?”
Quái lạ, Tô nữ sĩ chưa từng hỏi cô ở đâu, hôm nay sao lại đột nhiên quan tâm tới hành tung của cô?
Diệp Bạc Hâm không nghĩ nhiều, uống một ngụm nước mới nói: “ở nhà Tư Á.”
Dù sao cô hai ba ngày lại chạy sang nhà Tư Á ở, Tô nữ sĩ có bao giờ quan tâm qua đâu.