Xe thể thao nhẹ nhàng chuyển hướng, lái vào cửa chung cư Lan Đình.
Xe chạy vào bãi đậu xe dưới đất, Ninh Tiểu Phi quay sang nhìn Mục Thiên Dã ngồi ghế lái.
Chẳng lẽ lúc nãy hắn nói kêu cô xuống nhà, chính là kêu cô chuyển tới đây ở.
Hắn chỉ nói một tiếng xuống lầu, cô liền cởi sạch dâng lên. . . Gia hỏa này sẽ không nghĩ rằng cô thực sự dục cầu bất mãn chứ?
Nghĩ đến loại khả năng này, Ninh Tiểu Phi nháy mắt đỏ mặt.
Chẳng qua rất nhanh liền bĩu môi xem thường.
Cái này cũng không thể trách cô, hơn nửa đêm, ai nghĩ hắn lại đột nhiên đổi nhà, trước đó không phải còn nói đuổi cô về Quý gia sao, cũng không thể chỉ vì cô ăn một hộp mì ăn liền, nếu thật là như vậy thì người này cũng thật quá khoa trương đi.
Cô còn đang suy nghĩ miên man, Mục Thiên Dã đã đem dừng xe lại, nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Ninh Tiểu Phi vội vàng tháo dây an toàn, ôm máy tính, giấy tờ, túi sách. . . Cầm theo đôi giày, nhanh chóng chạy theo.
Thang máy đi lên, cô giơ tay xoa xoa cái mũi, không chế không được liền hắt xì hai cái.
Mục Thiên Dã đứng ở giữa thang máy, theo ánh đèn từ trên trần thang máy nhìn về phía cô, đảo qua đôi chân trần dẫm trên sàn, lập tức lại một trận tức giận.
"Cô là người nguyên thủy sao?"
Ninh Tiểu Phi dùng mu bàn tay xoa xoa cái mũi nhức mỏi, ngẩng đầu nhìn hắn, rùng mình một cái, lại hắt xì thêm một cái lớn.
Cái hắt xì này có chút mạnh, cô căn bản là không cách nào khống chế được, trực tiếp phun lên mặt hắn, cảm giác nước bọt cô phun ra văng vào mặt hắn, Mục Thiên Dã càng thêm cau mày.
"Thật. . . Thật xin lỗi!" Ninh Tiểu Phi vội vàng đổi đôi giày sang tay trái, đưa tay vào trong túi sách, lấy một tờ giấy ăn đưa về phía hắn, "Lão công, em. . . Em thực sự không cố ý. . ."
Nói được một nữa, mũi cô lại bắt đầu ngứa, vội vàng lùi lại đưa khăn đến che miệng, lại thêm một cái hắt xì nữa.
Đinh!
Thang máy dừng lại ở tầng trên cùng, cửa thang máy mở ra.
Mục Thiên Dã lấy khăn tay lau mặt, nhanh chóng bước ra ngoài, tiện tay vứt khăn tay vào trong thùng rác bên ngoài thang máy.
Ninh Tiểu Phi cầm theo đồ của mình cùng giày cao gót đi tới, nhìn qua cái thùng rác, lại bĩu môi một cái.
Hứ!
Còn không phải có chút nước bọt của cô sao, có cần thiết đến thế không!
Lúc hắn hôn cô, không biết đã nuốt bao nhiêu nước bọt của cô rồi, làm sao không chê bẩn à? !
Cô còn đang oán thầm, Mục Thiên Dã đã đi qua, nhập mật mã cửa phòng, Ninh Tiểu Phi liền lập tức nhanh chóng bước theo vào.
Sàn nhà trong phòng bằng gỗ, so với gạch lát men sứ bên ngoài hành lang thì dẫm lên dễ chịu hơn nhiều, cô khẽ buông lỏng khẩu khí, lập tức liền cầm đống đồ trong tay để lên hộc tủ.
Chưa đợi cô thở xong, Mục Thiên Dã lại lần nữa lên tiếng.
"Nấu một bát canh gừng!"
Nói dứt lời, hắn đưa tay đem áo khoác ném ở một bên, rồi sải bước tiến vào thư phòng.
Ngày mai có cuộc nói chuyện hợp tác hạng mục với một công ty đa quốc gia, hắn còn một số tư liệu chưa có xem hết, nha đầu kia lại đem thư phòng biến thành một đống hỗn độn, nếu bắt hắn ở trong cái thư phòng toàn mùi mì ăn liền làm việc thì không khác nào muốn lấy mạng hắn cả,
Nếu không, hắn cũng sẽ không một hai đưa nàng tới nơi này, hơn nữa lại còn là nửa đêm đổi chỗ ở.
Bật máy tính lên, hắn cấp tốc vào hòm thư, mở tư liệu bên trong ra, tiếp tục công việc.
Bên ngoài, Ninh Tiểu Phi lại xoa xoa cái mũi khó chịu, từ trên giá lấy xuống một đoi dép lê, cất đôi giày của mình vào tủ, đi vào trong bếp.