Ninh Tiểu Phi nhanh chóng tìm cớ thoái thác, "Công việc của em còn chưa xong, nếu không anh đi ngủ trước, chút nữa em. . ."
Mới nói được một nửa, ngón tay của người đàn ông đã nâng len, đè lại môi cô, chặn lại lời viện cớ của cô, mặt luền hướng lại gần.
"Cô đang cự tuyệt tôi."
Hai người đã gần trong gang tấc, hơi thở người đàn ông lướt qua da thịt, khiến cô nháy mắt nổi da gà, lông tóc dựng thẳng đứng, hai chân nhỏ lại cong lên lợi hại.
Cô theo bản năng lùi lại, cả người co lại.
"Làm sao có thể, em. . ."
Ninh Tiểu Phi dựa vào thành bàn, hộp mì trên bàn lập tức bị nghiên sang, mì cùng nước nóng bắn ra, thuận theo mặt bàn chảy xuống.
"Ah. . .!"
Cảm nhận được nước nóng đổ vào tay, Ninh Tiểu Phi kinh hô một tiếng, vội đem anh đẩy ra, xoay mặt về phía bàn đã bị đổ đầy mì, nhanh chóng chạy lại, bối rối dùng tay hớt.
Ngón tay chạm đến nước nóng, bỏng đến đau nhức, vội vàng rụt tay lại, tay chân luống cuống cầm khăn lau tay qua.
Càng cuống càng loạn, càng loạn càng cuống, nước mì đổ xuống, trực tiếp bắn lên mu bàn chân, cô hét lên môt tiếng, bối rối nhảy sang một bên, lại đυ.ng trúng cánh tay Mục Thiên Dã.
Hốt hoảng đứng thẳng người, Ninh Tiểu Phi lại định đi qua bàn làm việc, một cánh tay đã đưa qua, giữ chặt tay cô, ngay sau đó, cô liền bị ném đến trên ghế sô pha trong thư phòng.
Ngã ngồi trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn Mục Thiên Dã đang khinh thường nhìn mình, Ninh Tiểu Phi bất giác co chân lại.
"Em. . .xin lỗi, em. . . Hôm nay thực sự bận quá, cả một ngày đều viết kế hoạch, không có thời gian mua đồ ăn, không tin anh nhìn máy in xem, toàn bộ đều là kế hoạch em viết. Với lại. . . Mua cũng đã mua rồi, ném đi cũng lãng phí. Em bảo đảm, đây là lần cuối cùng, về sau em cũng không dám nữa!"
Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ lặng lẽ vẩy vẩy ngón tay đang đau vì bị bỏng.
Mục Thiên Dã trầm mặt, thu lại động tác nhỏ của cô vào trong mắt, trong lòng lại càng tức giận.
Ngửi thấy mùi mì ăn liền trong không khí, đôi lông mày càng cau lại.
Đã từng có một khoảng thời gian, hắn mỗi ngày đều phải ăn thứ này, hiện tại. . . Ngửi thấy liền cảm thấy buồn nôn.
Đi lên phía trước, hắn một tay ôm ngang Ninh Tiểu Phi từ trên ghế sô pha lên, một đường ôm đến phòng ngủ chính, nhét cô lên giường lớn, không đợi Ninh Tiểu Phi phản ứng lại, người đàn ông đã cúi người, bắt chặn lại cô, ấn hai cổ tay cô lên cao.
"Tắm rửa sạch sẽ rồi xuống lầu!"
Nói xong, hắn đứng dậy, nặng nề đóng sập cửa phòng bỏ đi.
Ninh Tiểu Phi ngồi dậy, giơ cổ tay lên nhìn tay mình, vẫn may, chỉ là có chút đỏ, cũng không bị bỏng.
Haizz ——
Thở dài, cô bước chân trần rời khỏi giường lớn, đi vào phòng tắm.
Dùng nước lạnh rửa sạch ngón tay, Ninh Tiểu Phi cắn môi đứng dưới vòi hoa sen.
Xem ra, đêm nay khó mà trốn thoát được Ma vương, có điều. . . Dù sao sớm muộn gì cũng có ngày này, thích thế nào, tùy hắn đi!
Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cô tùy tiện lau qua mái tóa, choàng qua chiếc áo tắm, bước ra khỏi phòng ngủ chính, đi xuống lầu, đi đến chỗ ngoặt lầu hai, liếc mắt liền thấy Mục Thiên Dã ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, tựa hồ là vừa mới gọi điện thoiaj cho người nào đó, đang đưa diện thoại nhét vào lại túi áo.
Cắn răng, Ninh Tiểu Phi cất bước xuống lầu.
Nghe được tiếng bước chân của cô, Mục Thiên Dã đứng dậy, xoay người lại, nhìn thấy dáng vẻ của cô gái nhỏ, không khỏi khẽ giật mình.
Ninh Tiểu Phi đứng trên thảm, cúi đầu.
"Anh. . . Muốn trên thảm hay trên sô pha? !"