Chương 702: Anh tỉnh rồi (1)

Nhà tư lệnh Âu Dương.

Tống Tinh Tuyệt từ bên trong đi ra.

Trong mưa phùn mờ mịt.

Anh ta cầm một cây dù màu đen.

Chờ ở cửa khoảng một phút, một chiếc thương vụ xe có rèm che chạy tới, tài xế bước xuống, mở cửa xe, anh ta lên xe.

“Anh Tống, đi đâu?”

“Đi nhà họ Đào.” Anh ta từ từ nhắm mắt lại.

Em gái anh ta vẫn đang bị tạm giam, còn Diêu Kha, đã vào tù.

Chuyện này, xảy ra đột ngột.

Anh ta bị ép đến nỗi căn bản là không có đường để phản kháng lại.

Anh ta biết, Diêu Kha, quá manh động rồi.

Chuyện này, Diêu Kha cũng không có thương lượng với anh ta.

Anh ta còn không biết, hôm trước Mộc Như Phương muốn trộm thông tin tư liệu, nếu không, anh ta nhất định sẽ bố trí chu đáo.

Tối nay, anh ta sẽ đàm phán với Đào Kiệt.

Đào Kiệt.

Nghĩ tới người đàn ông này, Tống Tinh Tuyệt chậm rãi nắm chặt ngón tay.

Anh ta và Đào Kiệt, sớm hay muộn đều phải đυ.ng mặt.

Giữa họ, có món nợ, phải tính rõ ràng!

Nhà họ Đào.

Đào Kiệt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong tay cầm chuỗi phật châu qua lại, giống như đang đợi người nào đó.

Ánh đèn trong phòng khách sáng trưng.

Người làm cẩn thận, không dám thở mạnh nữa, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, bưng ly trà lên.

Qua khoảng mười phút.

Khang đi vào: “Thưa ông, Tống Tinh Tuyệt đã tới.”

Đào Kiệt mở mắt.

Cuối cùng cũng đến rồi, hôm nay để cậu ta nói rõ một lần.

Tống Tinh Tuyệt đi vào, người đầy hơi nước mưa.

Anh ta giơ tay, phủi phủi hơi nước trên vai, bước tới ghế sô pha trước mặt Đào Kiệt, anh ta nở nụ: “Ông Đào, lâu rồi không gặp.” Thật là lâu rồi không gặp.

Lần gặp gần đây nhất của anh ta và Đào Kiệt, vẫn là…

Mười năm trước.

Lúc đó, anh ta ở nhà Âu Dương, cùng ông Âu Dương tham dự một buổi đấu thầu, Đào Kiệt cũng có mặt.

Đào Kiệt nhìn người thanh niên trước mặt.

Rất ưa nhìn, trẻ tuổi, có chút quen mặt.

“Lâu rồi không gặp?”

Đào Kiệt cười: “Con nuôi của Âu Dương Tùng Hạc, Tống Tinh Tuyệt? Cậu phí nhiều công sức như vậy, muốn lấy văn kiện nhà họ Đào, có thù hận gì với tôi, tôi tự thấy, không có ân oán với nhà Âu Dương.”

“Nhà Âu Dương?” Tống Tinh Tuyệt lần này đến, chính là sợ Đào Kiệt giận chó đánh mèo nhà Âu Dương.

“Ông Đào, chuyện này, cùng nhà Âu Dương, không có quan hệ gì, hoàn toàn là ân oán cá nhân giữa tôi với ông.” Mắt Tống Tinh Tuyệt nghiêm túc: “Ông muốn tra được tôi, cũng cần tốn chút công sức, tôi tới đây, chỉ là hy vọng, chúng ta ân oán rõ ràng, không liên qua nhà Âu Dương, cũng không dính dáng tới Diêu Kha và Mộc Như Phương. Nếu ông cần người để xả hận vụ này, được thôi, tôi đến rồi.”

Đào Kiệt nhìn thanh niên trước mặt, không thể không thừa nhận.

Tống Tinh Tuyệt rất ưu tú.

Tuổi không khác Gia Thiên là mấy, tác phong làm việc, cực kỳ tốt, cậu ta đến thành phố Hải Châu này vài năm, phát triển sản nghiệp của mình nhanh chóng, ông ta thường nghe người trẻ tuổi tài giỏi nhất trong thường trường thành phố Hải Châu là con nuôi của ông Âu Dương.

Nhưng, Đào Kiệt cũng không có tra được tin tức hữu dụng khác của người thanh niên này.

“Vài câu nói của cậu, đã muốn tôi bỏ qua cho cô gái trong tù kia sao? Không có liên quan đến nhà Âu Dương, sao tôi biết cậu nói thật hay giả.”

Tống Tinh Tuyệt đứng lên: “Cô Mộ có một điểm yếu ở trong tay tôi, cho nên không thể không nghe lời tôi, chuyện không dính dáng gì tới cô ấy, còn Diêu Kha, là người hợp tác với tôi, chuyện này, tôi thua rồi, ông nhắm vào tôi là được rồi, tùy ông xử trí.”

“Có phần chính trực à.” Đào Kiệt nhìn anh ta tán thưởng.

Diêu Kha đã khai rồi, cảnh sát cũng không điều tra sâu hơn.

Nhưng là một cô gái, khoảng thời gian đẹp nhất, phải ở trong tù.

Thật không ngờ, Tống Tinh Tuyệt vậy mà chủ động đến đây.

Cậu ta hoàn toàn có thể không đến.

Bởi vì Diêu Kha đã thay anh ta gánh hết tất cả.

Anh ta hoàn toàn có thể làm bộ như không có xảy ra chuyện gì cả.

Như vậy, Tống Tinh Tuyệt thật là một một người đàn ông chính trực, có khí phách.

Mà không phải kẻ hèn nhát trốn sau lưng phụ nữ.

Đào Kiệt thưởng thức người thanh niên này, nhưng cũng chỉ vậy thôi, người này, cũng dám sai người trộm thông tin mật của nhà họ Đào, ông ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đào Kiệt thâm trầm.

“Vậy mời cậu, đến ám vệ doanh ở vài ngày đi.”

Từ ám vệ doanh đi ra, liền đưa vào tù.

Người, luôn phải vì sự tham lam của mình mà trả giá!

Lúc Tống Tinh Tuyệt tới, đã nghĩ đến kết quả.

Anh ta đứng lên, đồ vest đen phẳng phiu, giống như không sợ hãi chút nào, anh ta cười, cười nhã nhặn: “Tôi hy vọng, ông đừng làm khó cô Mộ.”

Đào Kiệt: “Mợ chủ nhà họ Đào chúng tôi, có quan hệ gì với cậu chứ.”

“Quan hệ sao?” Tống Tinh Tuyệt cười hòa nhã: “Người phụ nữ xinh đẹp, tự nhiên là ai cũng thích.”

Đào Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Khang, đưa cậu Tống đi.”

Nơi như ám vệ lao.

Nói trắng ra là, không phải nơi minh bạch gì.

Không được chính nghĩa trên đời cho phép tồn tại.

Sau lưng nhà họ Đào không chỉ giấu những chuyện không quang minh, mà chỗ này cũng có.

Có thể tưởng tượng được, nơi này tràn ngập dụng cụ, là nơi trừng phạt.

Những năm đầu, xuất thân nhà họ Đào có dính đến xã hội đen, gây ra không ít mạng người.

Đối thủ sống chết của nhà họ Đào càng nhiều.

Một cái còng sắt khóa hai tay Tống Tinh Tuyệt.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo hiện lên, một con dao, để ở trên mặt Tống Tinh Tuyệt, người trẻ tuổi mặc vest đen đôi mắt hung tợn: “Anh Tống, người có thân phận như anh đến nơi này cũng không ít, còn sống đi ra ngoài cũng có, anh yên tâm, ông chủ đã phân phó, giữ cho anh một mạng.”

Tống Tinh Tuyệt cười, mắt khinh thường: “Ừ, nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn ông Đào.”

Kế tiếp, Tống Tinh Tuyệt biết, nơi này, mấy ngày này, đối với anh ta, chính là địa ngục.

Mộc Như Phương bị nhốt ở đây ba ngày.

Một gã cảnh sát gõ bàn, đưa cơm cho cô.

“Ăn cơm. Không ăn sẽ nguội.”

Hai tay Mộc Như Phương bị còng, cô bưng cơm: “Chờ một chút.”

Cô kêu cảnh sát chuẩn bị ra cửa lại: “Diêu Kha thế nào... Là cô gái theo tôi vào đây... Cô ấy...”

Mộc Như Phương không biết, Diêu Kha phải đối mặt với cái gì.

Là tù chung thân mười mấy năm, hay là…

Nhà họ Đào cũng sẽ không buông tha cô ấy.

Cho dù Diêu Kha ngồi tù mấy năm ra ngoài, nhà họ Đào cũng sẽ không dễ dàng buông tha người muốn trộm văn kiện.

Văn kiện này, là thông tin mật cao nhất nhà họ Đào.

Cảnh sát: “Cái này tôi cũng không biết, hai người là đồng phạm, cô vẫn là lo cho mình đi, trộm bí mật làm ăn, cô ít nhất là năm sáu năm không ra được, nhưng cô không phải chủ mưu, chỉ cần cô khai chủ mưu ra, nói không chừng còn có thể giảm nhẹ hình phạt, đúng rồi, buổi chiều luật sư của cô sẽ đến.”

“Luật sư?”

Mộc Như Phương ở trong này, làm sao có thể tìm luật sư a.

Hoa viên Danh thành.

Tâm trạng Tống Thấm Như mấy ngày nay đều rất tốt, buổi sáng chép kinh, trong lòng cũng đặc biệt yên bình hơn trước, bà ta chép mấy lần, đi xuống lầu, đi nhà kính trồng hoa chăm sóc hoa cỏ, đây vốn dĩ không phải mùa hoa hồng, nhưng với sự chăm sõ tỉ mĩ hàng ngày của người làm vườn và hoàn cảnh nhiệt độ thích hợp, vậy mà nở rất đẹp, không khí bên trong đều có mùi hoa ngào ngạt.

Tống Thấm Như nhắm mắt lại.

Hoa viên Danh thành là khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố Hải Châu.

Đều là quan to chức lớn ở.

Khu vực bên ngoài, một vành đai xanh, hai bên trồng hai hàng ngô đồng Pháp.

Một chiếc xe Bentley màu đen từ từ chạy vào.

Đi tới cửa một nhà lầu dừng lại.

Người làm trong biệt thự thấy trước, lập tức báo cho quản gia Lôi: “Quản gia, hình như là ông Đào đến đây.”

Đào Kiệt đến đây.

Quản gia Lôi lập tức xuống lầu nghênh đón: “Bà chủ đâu?”

“Bà chủ ở nhà kính trồng hoa.”

Quản gia Lôi: “Lập tức báo cho bà chủ, tôi đi đón ông chủ.”

“Ông chủ.” Quản gia Lôi đứng ở cửa.

Đào Kiệt xuống xe, nhìn ông ta một cái, dừng bước: “Ông và Khang, đi theo tôi đã bao nhiêu năm.”

Quản gia Lôi và Khang là anh em bà con, từ lúc hai mươi tuổi liền đi theo bên người Đào Kiệt: “Thưa ông chủ, ba mươi ba năm.”

Đào Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Ba mươi ba năm … Tôi nuôi một con chó, cũng phải trung thành, nuôi một người, lại không biết điều này đó?”

Quản gia Lôi giật mình, ông ta cúi đầu: “Ông chủ, tôi… ”

“Ông chủ, tôi nguyện đi chịu phạt.” Ông ta cũng không phải là cố ý giấu diếm.

Khi ông ta biết Tống Thấm Như và mợ chủ trộm văn kiện có liên quan kia, ông ta trước tiên cũng muốn báo cho ông chủ, nhưng … Ông ta thừa nhận, ông ta từng yêu bà chủ, không đành lòng nhìn mâu thuẫn giữa bà và ông chủ kịch liệt hơn.

“Khang, cậu nói, tôi nên xử trí Minh như thế nào.”

Khang và quản gia Lôi là anh em bà con, quen biết từ nhỏ, lúc này, ông ta muốn cầu tình, ông ta nhìn thoáng qua Lôi Minh: “Ông chủ tôi…”

Quản gia Lôi sợ liên lụy đến Lôi Khang, nói: “Ông chủ, tôi tự nguyện đi nhận phạt.”

“Sau khi nhận phạt, đi Phi Châu đi, bây giờ Phi Châu thiếu người, ông qua vừa đúng lúc.” Đào Kiệt nói xong, đi nhanh vào trong.

Lôi Minh gật đầu: “Cảm ơn ông chủ.”

Ông ta biết, Đào Kiệt đã nể tình rồi.

Nếu không phải xem tình cảm ba mươi năm, nếu không phải lúc trẻ quen biết, trừng phạt sẽ không nhẹ như vậy.

Trong nhà kính trồng hoa.

Người làm đã đến báo.

Tống Thấm Như đang cắt hoa, bà dùng kéo cắt, gai hoa hồng đâm vào tay, bà cắn môi, buông hoa trong tay xuống, rời khỏi nhà kính trồng hoa.

Trong phòng khách, người hầu run rẩy thật cẩn thận bưng trà lên.

Đào Kiệt ngồi trên sô pha, ngồi gác chân, ông ta nhìn Tống Thấm Như đi tới.

Tống Thấm Như và ông ta, sớm đã không giống như năm đó.

Tình cảm hai người đã mất một nửa.

Ông ta từng làm chuyện có lỗi, giờ đã vơi một nửa.

Nhưng Tống Thấm Như không giống vậy.

Bà ta có hận có oán, còn có yêu người đàn ông này.

Hồi tưởng trước đây, Tống Thấm Như bỗng đau lòng.

Đi đến bước này, bà ta đi sai một bước, mọi bước đều sai.

“Ông đã đến rồi.” Bà ta đi vào ngồi xuống ghế sô pha đối diện ông ta.

Đào Kiệt: “Tôi đến, cũng là có đồ này đưa cho bà.”

“Cái gì?”

“Khang, lấy lại đây đi.”

Lôi Khang nghe vậy, cầm một túi giấy tờ lại, đặt nó trên bàn trà, đẩy đến trước mặt Tống Thấm Như: “Bà chủ, trên đây, ông chủ đã ký tên rồi.”

“Cái gì?”

Tống Thấm Như run, cái gì?

Lòng của bà đã có đoán trước, ngón tay run rẩy, mắt trợn tròn, bà lấy túi giấy qua, mở ra, thấy văn kiện bên trong: “Đơn ly hôn ” mấy chữ, làm bà run rẩy kịch liệt hơn, bà đứng lên, giống như phát điên, xé nát đơn ly hôn, xả từng mảnh nhỏ trên đát: “Đào Kiệt, ông điên rồi sao? Ông ly hôn với tôi?”

Bà ta run rẩy cả người, hai mắt đỏ bừng: “Ông để tay lên ngực hỏi lại đi, tôi với ông kết hôn bao nhiêu năm nay, tôi chỗ nào cũng vì tốt cho ông, tôi vì ông có thể có được Đào thị, tôi làm bao nhiêu chuyện! Ông một chút đều nhìn không thấy sao! Ông không có chút tình cảm nào với tôi sao? Tôi rẻ mạt như vậy sao? Làm ông coi thường như vậy?”

“Bà ở sau lưng tôi làm gì, bà nghĩ tôi không biết sao?” Đào Kiệt từng nghĩ, hôn nhân giữa ông và Tống Thấm Như, sẽ là cả đời, dù Tống Thấm Như gây ra lỗi lớn, đều là vợ ông, đây là trách nhiệm của ông năm đó khi lấy bà.

Ông ta từng thật sự đặt mọi thứ trong lòng.

Ông ta cho Tống Thấm Như biệt thự ở hoa viên Danh thành, ông ta đi thị trấn nhỏ ở cùng Tống Minh Yên

Tống Thấm Như chép kinh bình tâm, còn ông ta, cũng muốn bình tâm.

Bình tâm, sắp xếp tất cả tình cảm ba năm mươi năm.

Ông ta rốt cục đi ra bước này.

Ông ta và Tống Thấm Như, đã không có cách nào gắn kết với nhau bằng danh nghĩa này nữa.

Tống Thấm Như phát điên, quăng tất cả đồ trên bàn, Đào Kiệt đứng lên: “Tôi sẽ cho bà cổ phần công ty tương đương, một tuần sau, luật sư của tôi sẽ chủ động liên hệ bà. Thấm Như, hai người chúng ta, đã không cần thiết phải ở cùng một chỗ, chỉ là một cái danh nghĩa, không có cảm tình.”

Tống Thấm Như nhìn bóng dáng ông ta, khóc như mưa.

“Đào Kiệt, ông thật nhẫn tâm.”

Hơn nữa có thể nói, ba mươi năm nay, trái tim ông, chưa bao giờ tới gần bà.

Mà Tống Thấm Như lại quá mạnh mẽ…

Bước này, đơn ly hôn trên đất, làm lý trí cuối cùng của Tống Thấm Như hoàn toàn đánh mất.

Cổ phần công ty?

Tiền tài?

Cái gì bà cũng không thiếu.

Năm đó lần đầu tiên bà gặp Đào Kiệt, liền thích ông ta.

Lúc đó, Đào Kiệt giấu tài, anh tuấn ẩn nhẫn.

Trong đầu, hiện ra hôn lễ năm đó.

Bà ta gả cho ông.

Là giấc mơ cả đời bà ta.

Mỗi người phụ nữ, đều khao khát có thể gả cho người mình thích.

Có cuộc sống hạnh phúc.

Tống Thấm Như cũng vậy …

Lúc ấy ông nắm tay bà.

Mặc vest trắng, đẹp trai.

Tay hai người họ nắm lấy nhau.

Trao đổi nhẫn.

Tính cách của bà ta có chút mạnh mẽ, bà ta cũng từng làm sai.

Nhưng đều là vì quá yêu ông ta.

Tống Thấm Như ngồi bệt dưới đất.

Người làm cũng không dám đi qua.

Lôi Minh đi tới, người làm thấy ông: “Quản gia Lôi, ông nhanh xem bà chủ.”

Lúc Lôi Minh hai mươi ba tuổi đi theo bên người Đào Kiệt, trợ giúp Đào Kiệt, có thể nói ông và Lôi Khang là trợ thủ đắc lực của Đào Kiệt.

Nếu là trợ thủ đắc lực của Đào Kiệt, ông ta cũng thường xuyên tiếp xúc Tống Thấm Như.

Lúc đó, Tống Thấm Như là thiên kim tiểu thư xinh đẹp như hoa.

Lôi Minh cho tới bây giờ đều đem phần cảm tình này giấu trong đáy lòng, ông ta nhìn Tống Thấm Như nằm trên đất, đi qua, ôm lấy bà, Tống Thấm Như giãy dụa, Lôi Minh nói: “Bà chủ, là tôi. Minh.”

“Minh, ông ấy ly hôn với tôi, ông biết không? Ông ấy vậy mà…Vậy mà ly hôn với tôi, cuối cùng, cuối cùng ông ấy vẫn không chịu được tôi, tôi nghĩ, dù cho tôi làm ra chuyện gì, tôi đều là vợ ông ấy, có liên hệ trên danh nghĩa này, cả đời ông ấy cũng không có cách nào ném tôi đi, tôi hận Tống Minh Yên, tôi hận Mộc Như Phương, nhưng, nhưng, dù chết, tôi cũng phải chung mộ với Đào Kiệt hợp ha ha ha ha... Ông ấy sao có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Bà chủ, bà mệt rồi.”

Lôi Minh ôm Tống Thấm Như lên lầu, đặt bà ta trên giường, đắp chăn.

Ông ta thấy Tống Thấm Như khổ sở như vậy, trong lòng thở dài một tiếng, bà chủ, thật ra có lúc, bà thật sự làm sai.

“Ông chủ, không phải người không nể tình.” Lôi Minh nói: “Bà nhớ hôm sinh nhật 37 tuổi của bà không, lúc đó, ông chủ đi nước Anh, ông ấy biết hôm đó là sinh nhật bà, đêm đó lên máy bay bay trở về, nhưng lúc ấy bà không ở nhà, bà ở... Bà ở nhà Mộ Dung...”

“Lúc ấy ông chủ, chuẩn bị bay về cùng bà trải qua sinh nhật, một nhà bốn người.”

Tống Thấm Như giật mình.

Lôi Minh tiếp tục nói: “Bà chủ, có đôi khi, bà quá mạnh mẽ, rất ganh đua háo thắng, cái chết của cô Tống, có liên quan lớn tới bà, đây là mạng người. Bà chủ, ngày mai tôi phải rời khỏi nơi này, ông chủ phái tôi đi Phi Châu, về sau, không thể ở bên cạnh bà chủ, bà chủ phải tự chăm sóc bản thân a.”

Miệng Tống Thấm Như giật giật: “Lôi Minh…”

Lôi Minh rời khỏi phòng phòng.

Cả người Tống Thấm Như, giống như bị mất hồn phách vậy.

Đêm đó, Đào Kiệt thật sự đã trở lại sao...

“Cô Mộ, tôi là Khương Trác, là luật sư của cô. Câu hỏi kế tiếp của tôi, hy vọng cô trả lời chi tiết.”

Một người phụ nữ ba mươi tuổi, ngồi đối diện Mộc Như Phương.

“Mợ chủ Đào, cô và bị cáo Diêu Kha có quan hệ gì.”

“Không có quan hệ gì, bạn bè bình thường.”

“Căn cứ lời khai của Diêu Kha, cô ta dùng điểm yếu của cô để uy hϊếp, cho nên, cô mới đành phải giúp cô ta, xin hỏi, cô bị cô ta uy hϊếp phải không.”

“Phải”

“Rồi, mợ chủ Đào, xin hỏi cô có biết tầm quan trọng của phần văn kiện này không?”

“Biết”

“Rồi.” Khương Trác đóng nắp bút: “Mợ chủ Đào, cô phải ở trong này chờ hai ngày, tôi sẽ theo trình tự, nộp tiền bảo lãnh cô ra ngoài.”

“Tôi có thể hỏi, ai để cô tới không?”

“Anh Tống Tinh Tuyệt.”

“Anh trai …” Mộc Như Phương trừng mắt, cô nhìn luật sư: “Anh tôi đâu?”

Mộc Như Phương ở trong này hai ngày, Tống Tinh Tuyệt cũng không đến.

Cô không biết có phải anh đã xảy ra chuyện không.

Còn Diêu Kha?

Cô cũng không biết Diêu Kha thế nào.

“Xin lỗi, bốn ngày trước tôi nhận tin của anh Tống, để tôi tới đây làm luật sư biện hộ của cô, về phần anh Tống như thế nào, ở đâu, tôi không biết, đây không phải công việc của tôi.”

Trong lòng Mộc Như Phương biết, anh trai đã xảy ra chuyện.

Nếu không như vậy, anh ấy nhất định sẽ đến thăm mình.

“Cô là luật sư của tôi, vậy Diêu Kha thì sao?”

“Cô Diêu Kha tự nhiên sẽ có người lo, về chuyện của cô ta, xin lỗi, mợ chủ Đào, tôi cũng không rõ ràng, nhiệm vụ của tôi chính là làm luật sư biện hộ của cô, giúp cô thoát tội.”