Nửa tiếng sau.
Tiêu Lăng Dạ hủy bỏ cuộc họp trở về Cẩm Cung, rõ ràng đang là mùa hè nhưng cả người anh lại toát ra khí lạnh, về đến phòng khách nhìn thấy mười hai chiếc hộp, một làn sương mù như đang vây trước mặt anh.
Anh nhìn thấy thông tin ghi trên mười hai chiếc hộp đó liền cau mày lại.
“Anh, anh nói xem, Tiểu Quán Quán từ chối anh có phải là vì đã có người trong lòng rồi không?” Tiêu Diễn đưa ra một giả thiết.
Cậu vừa dứt lời thì Tiêu Lăng Dạ liếc qua nhìn cậu, ánh mắt anh sắc bén như một mũi tên khiến cho Tiêu Diễn run rầy.
Cậu vội vàng xua tay, “À….Em nói linh tinh đấy, anh đẹp trai như vậy mà Tiểu Quán Quán còn từ chối, chị ấy làm sao có thể nhìn trúng những người phàm phu tục tử khác.”
Một câu nói không những không an ủi được anh mà ngược lại còn làm sắc mặt anh trở nên khó coi hơn.
Anh nhớ…
Lần trước Lâm Quán Quán nói sau khi kết thúc hợp đồng với công ty sẽ tìm một người bình thường để kết hôn.
Ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ tối sầm lại.
Anh mím chặt môi, không nói lời nào, quay lưng rời đi.
Tiêu Diễn vội vàng chạy theo, *Ây, anh…anh đi đâu vậy?”
“Tổ quay phim”
Sau khi rời Cẳm Cung thì cô lập tức trở về tổ quay phim.
Các cảnh quay vẫn đang được tiền hành, Lâm Quán Quán đến nơi thì trực tiếp đi thay đồ sau đó đến phòng trang điểm.
Trong phòng trang điểm, có bốn vị trí trang điểm thì đã có ba người ngồi, hai thợ trang điểm đang trang điểm cho hai người, một người đã thay xong trang phục và đang ngồi đợi.
Nhìn thấy vậy, Lâm Quán Quán đi qua đó, chuẩn bị ngồi vào ghế cuối cùng.
“Đứng lại!”
Cửa phòng trang điểm, Phan Tĩnh Vân cùng trợ lý bước vào, cô ta vẫn mặc chiếc váy đen khoét hông, chân trên vẫn là đôi giày cao gót bảy phân, chưa đợi Lâm Quán Quán ngồi xuống thì cô ta đã đặt ngồi vào vị trí còn lại.
Sau khi ngồi xuống, cô ta vắt chéo chân, nhìn Lâm Quán Quán vẫn đang đứng đó, cô ta nhướng mày nói, “Hôm nay tôi sẽ dạy cô một số quy tắc, tôi đã gia nhập giới giải trí năm năm rồi, là tiền bối của cô, tiền bối còn chưa trang điểm, cô phải đứng đó đợi tôi, hiểu không?”
Tất cả các diễn viên trong phòng đều có địa vị thấp hơn Phan Tĩnh Vân nên không ai dám nói gì với cô ta như Hoàng Linh, tất cả đều thấy cay cú nhưng không ai dám lên tiếng.
Hai thợ trang điểm cũng không dám lên tiếng.
Lâm Quán Quán im lặng đứng đó.
“Đứng ngây ngốc ở đó làm gì?” Phan Tĩnh Vân trừng mắt với cô, “Che mát tầm nhìn của tôi, còn không mau cút.”
Trong đoàn làm phim, cái kiểu bắt nạt này cô từng thấy nhiều rồi, cô không biết mình đã đắc tội với Phan Tĩnh Vân khi nào, nhưng nếu người ta đã bắt nạt cô như vậy thì cô cũng không thể nhịn.
Con người này của Lâm Quán Quán chỉ ưa mềm không ưa cứng.
Nghe vậy, cô khẽ liếc cô ta một cái, “Cút? Không biết. Hay là tiền bối dạy tôi cút thế nào đi.”
Phan Tĩnh Vân phẫn nộ, bắt đầu lớn tiếng mắng mỏ.
“Lâm Quán Quán! Cô là cái thá gì mà dám ăn nói với tôi như vậy, cô nghĩ rằng dựa vào sắc đẹp có thể đi ngang được trong giới giải trí này sao? Tôi nói cho biết, trong giới giải trí không thiếu mỹ nữ, hôm nay có cô thì hôm sau sẽ có người mới!”
Lâm Quán Quán cười nói, *Cảm ơn tiền bối khen tôi xinh đẹp!
Còn về việc đi ngang thì chỉ có cua mới đi ngang, tôi không thích như vậy, cảm ơn.”
“cm
Chương 4T: Tiện nhân, tôi xé xác cô.
Phan Tĩnh Vân càng nhìn thấy Lâm Quán Quán bình tĩnh thì lại càng tức giận.
Tiểu tiện nhân này cướp đi đất diễn của Phan Tĩnh Vân, còn dám đứng trước mặt cô ta hét lên, hành động này, Phan Tĩnh Vân cho rằng Lâm Quán Quán đang khıêυ khí©h cô ta.
Cô ta đứng dậy, trừng mắt nói, “Tiện nhân, cô còn dám đối đầu với tôi sao?”
Lâm Quán Quán giơ hai tay lên, chớp chớp mắt một cách vô tội.
“Tiền bối, câu nào của em đối đầu với chị?” Lâm Quán Quán cười híp mắt nói, “Tiền bối, đừng có tức giận như vậy, đặc biệt là phụ nữ chúng ta, phụ nữ tức giận nhiều sẽ nhanh già, em thấy nếp nhăn ở mắt chị rất nhiều, chắc là bình thường cũng hay tức giận, không sao không sao, em thấy vẫn còn mỹ phẩm để giúp chị khắc phục nếp nhăn ở mắt, hôm nào em sẽ đưa cho chị xem, đảm bảo chị có thể trẻ như thời thanh xuân.”
Nếp nhăn?
Trở về tuổi thanh xuân.
Đây rõ ràng là đang muốn nói cô ta đã già, thân là phụ nữ có ai chịu nổi điều này.
Phan Tĩnh Vân vô cùng tức giận thì lại nghe thấy Lâm Quán Quán nói tiếp, “Tiền bối, em quan sát một chút thì cảm thấy nếp nhăn ở mắt không phải là nghiêm trọng nhất, em thấy da của chị cũng rất kém, lỗ chân lông trên mặt, trên mũi còn có mụn đầu đen, ôi, cứ tiệp tục như vậy thì khuôn mặt của chị sớm bị hủy hoại thôi.”
Lâm Quán Quán ngừng một lúc lại nói tiếp, “Năm nay chị mới hơn 30 tuổi nhỉ? Vậy mà trông chị giống như người 40 tuổi vậy đó…”
Phan Tĩnh Vân tức muốn hộc máu mồm.
“Tiện nhân! Cô nói ai hơn 30 tuổi?! Tôi mới 29 tuổi!”
*A” Lâm Quán Quán khoa trương mở to mắt ra nói, “Chị đã 40 tuổi rồi sao, xin lỗi xin lỗi, chị bảo dưỡng quá tốt nên em không nhận ra.”
*Ò hahah.”
Diễn viên trong phòng trang điểm không nhịn được cười cười lớn lên.
Phan Tĩnh Vân tức đến run người.
“Lâm Quán Quán, tiện nhân như cô, tôi xé xác cô.”
Phan Tĩnh Vân tức giận nhào về phía Lâm Quán Quán, cô ta giơ tay lên, những móng tay sắc nhọn hướng về phía Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán sớm đã có sự phòng bị, lúc Phan Tĩnh Vân nhào về phía cô, cô nghiêng người một cái, đồng thời cô giơ chân ra.
*A.”
Phan Tĩnh Vân kêu lên một tiếng thảm thiết và ngã xuống đắt, hai đầu gói đập xuống sàn, vang lên một tiếng, nước mắt Phan Tĩnh Vân tuôn ra.
“Chị Tĩnh Vân.”
Người trợ lý của cô ta kinh ngạc, vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy.
Đầu gối của Phan Tĩnh Vân bị thương không nhẹ, đỏ bừng lên, thấm ra một ít máu.
“Lâm Quán Quán! Cô có ý! Cô cố ý làm vậy.”
“Em đã làm gì?”
“Cô cố ý gio chân ra làm tôi ngã.”
“Tiền bối, sao chị có thể đổi tội cho em như vậy, rõ ràng là giày cao gót của chị quá cao nên mới không cần thận bị ngã, sao chị lại có thể đổ lỗi lên người em….” Lâm Quán Quán bày ra bộ mặt chịu phải uất ức, “Cho dù chị không thích em thì cũng không nên vu oan cho em như vậy.”
Tất cả mọi người lúc này đều đang cúi đầu không dám nhìn hai người họ nên không có ai nhìn thấy cô giơ chân ra làm Phan Tĩnh Vân bị ngã.
“Là cô cố ý ngáng chân chị Tĩnh Vân nhà chúng tôi, tôi tận mắt nhìn thấy.” Trợ lý của Phan Tĩnh Vân đứng ra nói.
Lâm Quán Quán xua tay nói: “Cô là trợ lý của tiền bối, đương nhiên là sẽ nói giúp tiền bối.”
Người trợ lý tức không nói nên lời.
Phan Tĩnh Vân ngày càng phẫn nộ, đầu gối ngày càng đau, cô Vvịn vào vai của người trợ lý, không nghĩ ngợi gì mà giơ tay lên tát Lâm Quán Quán.
“Tiện nhân, dám bày trò với tôi, hôm nay tôi đánh nát mặt cô.”
Lâm Quán Quán giữ tay của Phan Tĩnh Vân lại.
Gương mặt lạnh lùng nói, “Tiền bối! Đánh người không đánh mặt! Tôi khuyên chị trước khi làm chuyện gì thì cũng suy nghĩ cho rõ! Hôm nay tôi vẫn còn cảnh phải quay, nếu như chị đánh trúng mặt tôi, làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim, đạo diễn truy cứu, trách nhiệm này…chị gánh vác nỗi không?”