- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
- Chương 12: Lấy tôi nhé
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 12: Lấy tôi nhé
“Cô đã cứu Tâm Can, Tâm Can bảo bồ lấy thân mình báo đáp!”
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Một giây!
Hai giây!
Năm giây trôi qua…
Ai nấy tròn mắt nhìn nhau, phòng bệnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau.
“THỤU Tiêu Diễn phun một ngụm nước ra ngoài miệng, ho sặc sụa, anh ta bưng miệng, “Khụ khụ… Tâm Can, con vừa nói gì?”
Cô nhóc ngúng nguẫy hát tóc, nói dõng dạc, “Cô xinh đẹp cứu con nên bị hủy dung rồi! Hủy dung đó! Chú hai nói với con rằng đàn ông là loài động vật có thị giác nông cạn nhất, coi ngoại hình là số một mà! Cô xinh đẹp bị hủy dung rồi, chắc chắn sau này sẽ khó lấy chồng lắm! Vì cứu Tâm Can nên cô ấy mới ra nông nỗi này, Tâm Can còn quá nhỏ không có năng lực chịu trách nhiệm, bố là người giám hộ của Tâm Can, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm với cô xinh đẹp rồi còn gì!”
Tiêu Diễn, “…”
Anh ta không cãi lại đượ!
c Mắt một lúc, anh ta mới nặn ra được một câu, “Nhưng mà… cô xinh đẹp của con đã bị hủy dung rồi, mà con vẫn muốn bố con lấy thân ra báo đáp à?”
Ngầm ý muốn nói, con không lo bố con xem thường cô ấy àvvv Nghe vậy, cô nhóc trợn mắt hung dữ, “Chú hai, chú tưởng bố con cũng nông cạn như chú sao!”
Tiêu Diễn nông cạn, “…”
“Ha ha…” Lâm Quán Quán bối rối bật cười, “Tâm Can, con đừng đùa!”
“Tâm Can có nói đùa đâu!”
Tiêu Tâm Can ôm chặt tay Lâm Quán Quán, đôi mắt nhìn cô sáng ngời, “Cô ơi, từ lần đầu tiên gặp cô con đã thích cô lắm rồi, cô làm mẹ của Tâm Can được không?”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật.
Cô phải trả lời thế nào đây.
“Ôi, cô Lâm, nhà chúng tôi ghét nhất nợ tình nợ nghĩa người khác, cô vẫn nên đưa ra một yêu cầu nào đó thì hơn.”
Lâm Quán Quán, “…!”
: Tuy cô mới chỉ gặp Tiêu Tâm Can hai lần, nhưng cũng có thể nhận ra cô bé có xuất thân không tầm thường, còn bố của Tâm Can, nếu cô không nhầm thì chiếc áo sơ mi trắng anh ta đang mặc là hàng nhãn hiệu may mặc hoàn toàn thủ công của Ý.
Và một người bình thường hoàn toàn không có được cái thần thái ngút trời toát ra từ anh ta.
Rất có khả năng gia đình họ là một nhà quyền thế ở Vân Thành.
Mà mấy nhà quyền thế thường mắc chứng ảo tưởng bị hại trầm trọng, nếu như cô không đưa ra yêu cầu, sợ là người ta còn tưởng cô có mưu đồ gì khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán do dự một thoáng, thử thăm dò, “Hay là, hay là các anh đưa tôi một khoản tiền…”
Chắc người giàu sẽ thích báo đáp người khác bằng cách giản đơn thô thiễn này nhất.
Lời vừa dứt, nhiệt độ trong phòng bệnh liền giảm xuống đột ngột, chỉ bằng mắt thường, Lâm Quán Quán thấy sắc mặt của Tiêu Lăng Dạ trỏ nên cực kì khó coi.
Lâm Quán Quán run rầy.
Chậ!
c Khí chất của tên này mạnh quá, cánh tay cô nổi hết da gà.
Đưa tiền… là cách giải quyết tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra được.
Nhưng nhìn sắc mặt người đàn ông này, hình như không được vui cho lắm!
Lâm Quán Quán muốn khóc tại chỗ!
Cô nhìn sang Tiêu Diễn xin trợ giúp, Tiêu Diễn chuyên phụ trách mảng phiên dịch sắc mặt của Tiêu Lăng Dạ, “Anh tôi cảm thấy đưa tiền thì sỉ nhục nhau quá.”
Lâm Quán Quán, “…!
Sỉ nhục tôi đi, xin hãy ra sức sỉ nhục tôi đi!
Nhưng cô cũng chỉ dám gào thét câu này trong lòng.
Đúng lúc Lâm Quán Quán không biết nên đưa ra yêu cầu gì và bầu không khí trở nên căng thẳng thì Tiêu Lăng Dạ lên tiếng!
“Lấy tôi nhé!”
“Khụ! Khu khụ khụ…” Lâm Quán Quán suýt chết sặc, cô ho chảy nước mắt, nghiêm túc nghỉ ngờ thính lực của mình có vấn đề, “Anh, anh vừa… nói gì?”
Tiêu Lăng Dạ thiếu kiên nhẫn nhắc lại, “Láy tôi nhé!”
Một lần nữa, Lâm Quán Quán nhìn sang Tiêu Diễn xin trợ giúp, nhưng lần này đến cả Tiêu Diễn cũng sững sờ, mắt mở to, biểu cảm không thể tin nỗi, “Á, á đù! Anh có ý gì vậy anh? Cây sắt nở hoa rồi hả anh, nở, nở nở cũng nhanh quá nhỉ.”
Chỉ có mình Tiêu Tâm Can là vui sướиɠ nhảy cẵng lên, “Hoan hô bó, cuối cùng bố cũng ra được một quyết định chính xác!”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, nhìn Lâm Quán Quán, đợi lời hồi đáp của cô.
“Tôi, tôi có thể hỏi một câu tại sao không? Xin anh đừng nói là vì tôi đã cứu Tâm Can nên anh mới phải lấy thân mình… ờ, đền đáp!”
Lông mày của Tiêu Lăng Dạ khẽ nhúc nhích, khuôn mặt lạnh như băng phần nào tan chảy, “Tâm Can rất thích cô!”
Có… có vậy thôivvvChỉ vì Tâm Can thích cô nên anh muốn kết hôn với côvvvHai người họ mới gặp nhau tổng cộng hai lần thôi đấy!
Chắc có lẽ anh ta còn chưa biết cô tên họ là gì… Làm thế này thì bôi bác quá.
Tuy người đàn ông này thực sự đẹp trai, vóc dáng gương mặt đều đúng gu mà cô thích… nhưng khí chất của anh ta quá mạnh, cô hoàn toàn không đỡ nỗi!
“Thưa anh…”
“Tiêu Lăng Dại”
“Hả?”
Š “Tên tôi!” Anh nhăn mày, ngày càng mắt kiên nhẫn.
Tiêu Lăng DạvvvSao nghe cái tên này quen vậy nhỉ!
Lâm Quán Quán không có thời gian nghĩ ngợi nữa, vội nói, “Anh Tiêu, anh đừng đùa với tôi nữa, hôm nay tôi cứu Tâm Can chỉ là chuyện trùng hợp, nếu anh thật sự muốn báp đáp tôi, thì hãy cứ đưa cho tôi một số tiền đi, tôi chỉ là một diễn viên quèn, ước mơ cả đời này là đóng phim, kiếm tiền, rắc thính, nhìn là biết người đàn ông như anh là rồng trong đám người, tôi, tôi không dám thả thính đâu.”
Tiêu Lăng Dạ nhăn mày.
Đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra từ bên ngoài.
Tiếp đó, một dáng người nhỏ xíu xông vào.
“Mẹ!”
“Cục cưng!”
Lâm Quán Quán giang tay đón Lâm Duệ, thế nhưng cậu nhóc nhào đến mép giường thì chợt khựng lại, cậu ngước lên, nhìn thấy đầu Lâm Quán Quán quấn băng, lo lắng nhìn cô chằm chằm, “Đau không mẹ?”
“Đau! Đau muốn chết!” Lâm Quán Quán ôm đầu làm bộ đáng thương.
“Cho mẹ thích ra vẻ… cúi xuống!”
Lâm Quán Quán vâng lời cúi thấp, cậu nhóc kiễng chân lên, thổi vài hơi lên đầu cô, “Phù! Phù! Phù phù là không đau nữa, mẹ đã đỡ chưa?”
“Ừ ừ ừ, đỡ nhiều rồi, giờ không đau chút nào nữa!”
Cậu nhóc thở phào, quay đầu lại mới phát hiện ra mấy người lạ trong phòng bệnh, khoảnh khắc bắt gặp Tiêu Lăng Dạ, cậu nhíu mày sâu hơn, “Là chú?”
Lông mày Tiêu Lăng Dạ khế nhúc nhích.
Ngoại trừ Tiêu Tâm Can, xưa nay anh không thích trẻ con, cảm thấy trẻ con vừa ồn ào vừa phiền phức, nhưng nhìn cậu bé trước mặt anh đây lại không hề thấy chán ghét chút nào.
Nhát là điệu bộ nhíu mày như ông cụ non của cậu, lại có một chút… đáng yêu!
“Biết chú?”
“Hay thấy chú trên thời sự!”
Tiêu Lăng Dạ hơi nhướn mày.
Hứa Dịch khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn mấy người trong phòng, ánh mắt anh ta khẽ xao động, cười bảo, “Đại ca, Diễn! Không ngờ người mà Quán Quán cứu là Tâm Can, trùng hợp thật!”
Lâm Quán Quán ngơ ngác, “Các anh quen nhau?”
“Ừ, hội bạn thân chơi với nhau từ bé!” Hứa Dịch đi đến bên giường, rót cốc nước ấm đưa cho Lâm Quán Quán, “Ôn chứ hả?”
“Không sao rồi!”
“Thế thì tốt!”
Lúc này, Tiêu Diễn nhìn Lâm Quán Quán, lại nhìn cậu nhóc bên giường, máu hóng hót nồi lên, anh ta sáp lại gần Hứa Dịch dò la.
“Hứa Dịch, cậu nhóc này là con trai cô Lâm thật à?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
- Chương 12: Lấy tôi nhé