Trong đầu Hàn Minh Triết bây giờ vô cùng mù mịt, cố nghĩ cách thoát khỏi đây. Một vòng tay đột ngột ôm anh từ phía sau.
Lăng Linh Sương khó chịu, cơ thể đỏ hỏn, mồ hôi đầm đìa, cố giữ chặt anh lại cất giọng mệt mỏi cầu xin.
"Đừng đi, xin...xin anh! Khó chịu quá!"
Thâm tâm Hàn Minh Triết vô cùng hỗn loạn, đáy lòng ngứa ngáy khó chịu, xoay người lại nắm lấy hai cầu vai của cô.
"Lăng Linh Sương nhìn kĩ xem tôi là ai?"
Mí mắt nặng trĩu của cô cố mở ra, miệng nhỏ mấp máy.
"Minh...Minh Triết!"
Đôi mắt anh trầm đi chút ít rồi lại hỏi.
"Em muốn ngủ cùng tôi?"
Cô gật gật đầu, hai chân mềm nhũn, tựa vào người anh.
Hàn Minh Triết vẫn không yên tâm lại hỏi.
"Em không hối hận?"
Lăng Linh Sương lắc đầu, giọng nói vô cùng yếu ớt.
"Không...không hối hận!"
Anh vẫn còn chút gì đó do dự, anh sợ một khi cô đã hồi phục lại lý trí sẽ không chấp nhận được chuyện này, dù sao chuyện đó rất hệ trong đối với con gái, mà anh lại là người cô ghét nhất.
"Nhưng mà tôi và em...ưm!"
Không đợi Hàn Minh Triết hỏi thêm câu nào nữa, Lăng Linh Sương câu lấy cổ nhón chân hôn lên môi anh.
Đôi mắt Hàn Minh Triết mở to nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, mặc cho cô cứ vồ đến hôn mình.
Sau một lúc chịu kí©h thí©ɧ từ Lăng Linh Sương, anh không nhịn được nữa, đảo khách thành chủ trực tiếp bế cô quăng mạnh lên giường, dùng cả người đè lên lần lượt từ môi xuống cái cổ trán ngần, du͙© vọиɠ tuôn trào, dùng tay xé toạt chiếc váy vướn víu kia ra.
Cảnh xuân đẹp đẽ lồ lộ trước mắt khiến Hàn Minh Triết càng điên cuồng, mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của Lăng Linh Sương.
Căn phòng ngập tràn tiếng rên ma mị cùng tiếng thở dốc mạnh mẽ.
Bên ngoài, Thanh Mộc Tinh đang áp tay vào cánh cửa nghe ngóng, biết tất cả động tĩnh bên trong. Khuôn miệng xinh đẹp nhẹ cong lên.
Cái thứ âm thanh không trong sáng này làm đầu óc của cô cũng đen tối theo, dùng tay gõ lấy đầu mình nhỏ giọng.
"Thanh Mộc Tinh ơi Thanh Mộc Tinh! Mày vậy mà nghe lén người khác đang làm chuyện thân mật với nhau, nếu để ai biết thì xấu hổ chết mất!"
"Làm gì vậy?"
Tiếng nói trầm thấp bất chợt làm Thanh Mộc Tinh giật mình hốt hoảng, vô tình đập đầu vào cửa.
"Aaa suỵt!"
Cô nhìn Doãn Minh Dương ra ám hiệu im lặng rồi vỗ lấy ngực mình.
"Ra là anh, làm em hết hồn!"
Nhìn bộ dạng bí hiểm của cô, anh càng hiếu kì.
"Em làm gì ở đây?"
"Em...!"
Thanh Mộc Tinh không biết phải trả lời thế nào, cô ấp a ấp úng.
"A...ưm! Đừng a, nhanh quá!"
Tiếng rêи ɾỉ trong phòng vọng ra đủ cho Thanh Mộc Tinh và Doãn Minh Dương nghe thấy.
Cô hoảng hốt chớp chớp mắt, mặt đỏ lừ như trái cà chua, thấy khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ của Doãn Minh Dương, cô liên tục lắc đầu.
"Không..không phải như anh nghĩ đâu!"
Doãn Minh Dương hứng thú ép người cô vào cửa, đưa mặt đến gần phả hơi thở nam tính.
"Em biết tôi đang nghĩ gì?"
Trái tim bé nhỏ của Thanh Mộc Tinh càng đập nhanh, sợ anh nghĩ mình có sở thích biếи ŧɦái nghe lén người khác đang ân ái liền nhanh chóng giải thích.
"Thật...thật ra, ly rượu chị Linh Sương đưa em uống có bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©. Em đã sớm phát hiện nên không uống, mà chị ấy lại bị ép uống nó!"
Cô nhìn anh nước một ngụm nước bọt.
"Vậy nên em...em nhờ anh Minh Triết giúp đỡ nên mới..."
Cô ngượng ngùng cúi mặt không dám nói nữa. Doãn Minh Dương nhếch môi, người phụ nữ này đúng là quá nguy hiểm, lừa được cả Hàn Minh Triết.
"Tôi cũng bị trúng thuốc rồi!"
"Hả?"
Hai mắt to tròn ngơ ngác nhìn anh, người cứng đờ không nhút nhít. Cái gì? Ai trong đoàn phim lại dám to gan bỏ thuốc anh?
Không ngờ cô không uống phải thuốc kí©ɧ ɖụ© cũng chẳng thoát khỏi tình cảnh này. Lần trước anh trúng thuốc đã bị hành hạ suốt một đêm nhớ đời rồi. Cô không muốn lại phải nằm liệt giường nữa đâu.
Khuôn mặt sợ sệt của Thanh Mộc Tinh làm Doãn Minh Dương thầm bật cười, lập tức bế bổng cô lên.
"Aaa! Anh làm gì vậy, bỏ em xuống người khác sẽ thấy!"
Mặt kệ cô vùng vẫy liên tục, anh nhanh chóng bế cô vào phòng mình quăng lên giường rồi đè lên người cô, đôi mắt đen nhánh nhìn người con gái nhắm chặt mắt dưới thân.
Tưởng chừng anh sẽ vồ lấy mình như những lần trước nhưng không phải, cô từ từ mở mắt thấy được đôi mắt đẹp đẽ của anh, đáy lòng có chút rụt rè, lo sợ.
Một lúc sau Doãn Minh Dương vẫn không có động tĩnh gì ngoài nhìn chăm chăm vào cô, Thanh Mộc Tinh cảm thấy vô cùng kì lạ.
"Sao dáng vẻ của anh không giống trúng thuốc chút nào vậy?"
"Ừm!"
Anh chỉ đáp lại một tiếng, cô to mắt.
"Anh lừa em!"
"Ừm!"
Cô bất mãn dùng tay đẩy vai anh ra nhưng không có tác dụng gì ngược lại càng làm đau bản thân mình, mím môi tức giận.
"Doãn Minh Dương! Anh ngồi dậy, em muốn về phòng!"
"Không!"
Cái kiểu trả lời một chữ cục súc này, Thanh Mộc Tinh càng cảm thấy khó chịu, miệng nhỏ tức giận hỏi.
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Muốn em!"
Hai chữ kia phát ra từ miệng anh làm cô cứng dờ, nhìn vào mắt anh như chứa đầy sao càng gần càng gần.
Anh tiến đến từ từ chiếm lấy cánh môi mềm mại. Môi lưỡi cận kề quấn quýt lấy nhau.
Thanh Mộc Tinh cũng vô cùng phối hợp, đáp lại nụ hôn ngọt ngào này, còn cảm nhận được vị rượu vang nhè nhẹ trong khoang miệng ang, lý trí cũng dần say theo.
Đôi tay to lớn lần mò vào trong xoa nắn vòng ngực mềm mại, cởϊ qυầи áo cô xuống sau đó là đến bản thân.
Anh trườn xuống đôi gò bồng căng tròn, liếʍ láp xung quanh nhũ hoa điêu luyện cắи ʍút̼.
"Ưm!"
Tiếng rên đê mê cất lên, Thanh Mộc Tinh hứng chịu kí©h thí©ɧ từ anh.
Cảm nhận đùi mình ẩm ướt nhìn xuống thì thấy anh đang hôn lấy. Đôi má đỏ chói chang, to mắt nhìn anh tiến đến nơi tư mặt của mình.
"Đừng! Ưʍ...Dương!"
Chiếc lưỡi liếʍ láp chất dịch nhờn ngọt ngào của cô, lý trí càng hưng phấn, nâng đôi chân của Thanh Mộc Tinh quấn lên vai mình. Nơi to lớn mạnh mẽ tiến vào trong.
"Aaa!"
Cô cắn chặt răng, tay nắm lấy tấm ga giường, đau đớn rơi nước mắt.
Doãn Minh Dương hôn lấy những giọt nước mắt ấm nóng kia dịu dàng cất giọng khàn đυ.c.
"Ngoan ngoãn phối hợp, tôi sẽ cố gắng không làm đau em!"
Doãn Minh Dương bắt đầu chuyển động. Cảm nhận sự chặt chẽ bên dưới, anh cố kiềm nén con quỷ khát máu trong người mà nhẹ nhàng hết sức có thể để Thanh Mộc Tinh không đau. Hai tay ôm lấy hông cô từ từ thúc đẩy.
Lý trí cô lúc này thật mụ mị, mơ hồ thấy cơ thể tuyệt đẹp nóng bỏng của người đàn ông đang không ngừng chuyển động, dáng vẻ mê người này của anh thật không chân thực.
Bị kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm hết lí trí, thật không giống như những đêm trước đây, những lần đó đều là anh mạnh bạo chiếm hữu cô còn lần này, anh dịu dàng đến mức khó tin, như sợ làm tổn thương đến bảo vật quý giá nhất của mình.