Lam Ánh Nhi hít hà lấy mùi hương nam tính của Doãn Minh Dương, đôi tay cô ta đưa lên gỡ từng cúc áo của anh.
Trong cơ thể của Doãn Minh Dương lúc này như có một ngọt lửa cháy vô cùng lớn, thế nhưng không phải vì vậy mà anh buông lỏng mình, cơ thể này chỉ chấp nhận một mình Thanh Mộc Tinh mà thôi.
Anh cố gắng đẩy ả ra, nhưng sức lực hiện tại của anh quá yếu kém. Lam Ánh Nhi cứ như con kì đà xông lên hôn lấy cổ anh cùng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Doãn Minh Dương khó khăn cố nói thành tiếng nhưng lúc này cổ họng khàn đi lạ thường.
Khuôn mặt Lam Ánh Nhi đen lại. Mẹ kiếp! Lúc này ai lại đến chứ? Cô ta lên giọng.
"Xin lỗi! Doãn tổng bây giờ đang bận không muốn gặp ai hết, mời đi cho!"
Nghe tiếng của cô ta, Lục Tấn chau chặt mày, từ khi nào Doãn Minh Dương cho cô ta cái quyền đó?
Đi theo anh nhiều năm, Lục Tấn là người rõ nhất, dù muốn dù không thì anh cũng sẽ lạnh nhạt nói một tiếng, không có chuyện cho Lam Ánh Nhi quyết định, thế mà tại sao từ nảy đến giờ hắn vẫn chẳng nghe được Doãn Minh Dương đáp lại tiếng nào?
Lục Tấn bất giác cảm thấy điều gì không ổn bèn cất tiếng hỏi.
"Doãn tổng! Anh có ở đó không?"
Lam Ánh Nhi bực mình hét lên.
"Anh có bị điếc không? Tôi đã nói Doãn tổng không muốn gặp bất kì ai, mời đi cho!"
Lục Tấn không để ý đến lời cô ta nhanh chóng vung chân phá cửa.
Đập vào mắt anh ta là hình ảnh Lam Ánh Nhi đè lên người Doãn Minh Dương, trên người anh còn chảy đầy mồ hôi, da vẻ đỏ rực, vừa nhìn thấy, Lục Tấn đã biết chuyện gì xảy ra liền đi đến lôi Lam Ánh Nhi từ người Doãn Minh Dương xuống đất.
Lập tức ả tiếp đất nhanh chóng, tay cô ta theo đà chống xuống đất thì vô tình bị mảnh thủy tinh của cái ly lúc nảy Doãn Minh Dương quơ xuống làm cho bị đâm máu chảy đầm đìa.
"Aaa! Đau quá! Lục Tấn, cậu dám phá hỏng chuyện tốt của tôi?"
Lục Tấn không thèm để ý cô ta mà hỏi hang anh.
"Doãn tổng! Anh sao rồi?"
Doãn Minh Dương thở hòng học, giọng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu.
"Đưa tôi về Lệ Chi viên, mau!"
Lục Tấn nhanh chóng dìu lấy anh, mệt nhọc đi ra khỏi phòng.
Lam Ánh Nhi tức giận la lớn toang đứng dậy đoạt lại Doãn Minh Dương nhưng mới nhận ra lúc nảy Lục Tấn đẩy cô ta xuống đất đã bị trật chân, cơn đau ê buốt từ cổ chân truyền đến làm cô ta đau đớn ngã lại xuống đất.
"Mẹ nó! Anh đưa anh ấy đi đâu, trả anh ấy lại cho tôi!"
__________________
Lúc này đã là 8 giờ tối, Thanh Mộc Tinh nằm thẫn thờ trên giường, từ lúc quay xong bộ phim Danh Môn Bất Diệt đến giờ, cũng có một vài hợp đồng quảng cáo nhỏ gửi đến, tuy thế nhưng thời gian của cô vô cùng rãnh rỗi.
Cô nhớ đến hành động ghét bỏ của anh ngày hôm đó, nước mắt lại tuôn trào, những hi vọng, niềm tin lúc trước đã tan thành mây khói từ cái ngày anh nói dù cô có làm gì thì trong mắt anh cô cũng chỉ là hạng đàn bà dơ bẩn.
Trái tim bé nhỏ của Thanh Mộc Tinh thoáng chốc đau đớn rỉ máu, nổi tuyệt vọng tràn ngập lòng cô, như vậy anh và cô sẽ chẳng thể nào hàn gắn lại nữa sao?
Đang nghĩ ngợi bâng quơ thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp rút.
Thanh Mộc Tinh nhanh chóng gạt đi nước mắt, chậm rãi đi xuống giường mở cửa ra.
Lục Tấn thấy cô mở cửa liền vui như tết lập tức đẩy Doãn Minh Dương về phía Thanh Mộc Tinh.
Cô giật mình loạng choạng lùi lại mấy bước mém chút nữa là té ngã, đôi mắt trọn tròn nhìn Lục Tấn.
Lục Tấn thầm thấy có lỗi trong lòng nhưng biết làm sao giờ chứ? Ai bảo cô chính là người phụ nữ trong lòng thiếu gia của hắn làm gì?
Anh ái ngại cất lời.
"Thiếu phu nhân! Cực khổ cho cô rồi, trăm sự nhờ cô!"
Nói rồi Lục Tấn chủ động đống cửa lại nhanh chóng rời đi.
Lúc này cô mới nhìn đến thân thể của người đàn ông đang tựa vào người mình.
Cảm nhận được thân thể nóng như lửa đốt của anh đυ.ng vào da thịt mình, mặt anh vô cùng đỏ, đã vậy trên người toàn là mồ hôi ướt đẫm cơ thể trong thực quyết rũ đến chết người.
Cũng vì sự đυ.ng chạm đó đã kí©h thí©ɧ từng tế bào trong cơ thể của Doãn Minh Dương. Anh nhìn lấy Thanh Mộc Tinh chằm chằm, đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ, yết hầu lên xuống liên tục.
Cảm nhận được sự khác thường của anh, Thanh Mộc Tinh cất lời hỏi.
"Anh bị làm sao...ưm!"
Chưa nói hết câu, Doãn Minh Dương đã nhào đến hôn lấy đôi môi của cô, anh hôn Thanh Mộc Tinh một cách mạnh bạo, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Chiếc lưỡi mạnh mẽ tách lấy hàm ra cô ra luồn lưỡi vào khoét lấy mật ngọt trong khoang miệng Thanh Mộc Tinh rồi mυ"ŧ lấy đầu lưỡi nhỏ kia.
Thanh Mộc Tinh chẳng thích ứng kịp, cô dùng hai tay đẩy ngực Doãn Minh Dương ra nhưng nhưng cô và anh như trứng chọi với đá, sức lực của anh lúc này mạnh đến lạ thường.
Doãn Minh Dương đè Thanh Mộc Tinh đến cánh cửa, hai tay mạnh mẽ ôm bắp đùi cô nhấc lên, Thanh Mộc Tinh lập tức ôm lấy cổ anh tránh bị té xuống, hai chân câu lấy đùi Doãn Minh Dương, trong suốt quá trình, cả hai vẫn vẫn triền miên cùng nhau.
Anh cúi xuống hõm cổ ngửi lấy mùi thơm nhè nhẹ tươi mát của thiếu nữ, cảm giác như là thuốc mê mê hoặc toàn bộ tâm trí của anh.
Doãn Minh Dương hôn hít cái cổ trắng nõn kia sau đó gậm cắn xương quai xanh quyến rũ, Thanh Mộc Tinh bị đau bất ngờ rên lên một tiếng.
"Aaa...Dương...đau...hức!"
Nghe tiếng rên nỉ non đê mê của Thanh Mộc Tinh, Doãn Minh Dương bị kí©h thí©ɧ đến đầu óc ngây dại lập tức bỏ cô đứng xuống đất, cánh tay mạnh mẽ xé lấy chiếc váy mỏng manh của Thanh Mộc Tinh.
Vì từ đầu, cô dự định là sẽ đi ngủ nên chẳng mặt quần áσ ɭóŧ, thế nên đâu dự tính được tình cảnh hiện tại, toàn bộ cảnh xuân lồ lộ trước mắt Doãn Minh Dương.
Cơn thèm khát của anh dâng đến đỉnh điểm lập tức cuối xuống bầu ngực đầy đặn kia mà liếʍ láp, cắи ʍút̼ lấy nụ hồng đỏ chói kia, bên ngực kia anh cũng chẳng buông tha xoa nắn thỏa thích khiến Thanh Mộc Tinh không nhịn được rêи ɾỉ.
Sau một lúc, anh không nhịn lấy được liền bế Thanh Mộc Tinh đi về phía giường wuawng mạnh xuống.
Doãn Minh Dương nhìn chằm chằm vào nơi nữ tính của phụ nữ, đôi mắt hiện lên tia du͙© vọиɠ rõ ràng.
Nhìn thấy đôi mắt da^ʍ tà của anh, Thanh Mộc Tinh vô cùng sợ hãi xen lẫn ngại ngùng.
Lúc này anh lập tức cúi xuống nhắm đến nơi nữ tính kia.
"Aaaa...ưm Dương đừng anh...bẩn lắm...hức!
Cô cảm nhận bên dưới chiếc lưỡi nóng ẩm kia liếʍ láp, mυ"ŧ mát toàn bộ chất dịch nhờn nuốt trọn vào miệng, sau đó chiếc lưỡi kia liền tiến công vào trong.
"Aaaa...Dương"
Nghe cách gọi thân mật kia, Doãn Minh Dương càng thỏa mãn để đầu lưỡi ra vào một lúc khiến Thanh Mộc Tinh rêи ɾỉ không ngừng.
Một lúc lâu sau Thanh Mộc Tinh kêu lên một tiếng, nơi nữ tính sâu thẩm kia lập tức phun ra dòng chất lỏng, Doãn Minh Dương thỏa mãn nuốt lấy sau đó di chuyển đến môi cô hôn xuống.
Thanh Mộc Tinh cảm nhận được chất lỏng từ trong miệng của anh truyền qua mình, thì ra đó là hương vị của cô.
Doãn Minh Dương rời khỏi môi Thanh Mộc Tinh ngồi phắt dậy nhanh chóng lột sạch đồ trên người mình sau đó cúi xuống phả hơi thở nóng bỏng vào tai Thanh Mộc Tinh cất giọng khàn đυ.c.
"Thuốc giải của tôi thật tuyệt!"
Lập tực anh đâm mạnh vật tượng trưng của đàn ông vào nơi nữ tính sâu thẩm kia của Thanh Mộc Tinh, cô hét lên đau đớn.
"Aaa...đau...hức!"
Anh không nhịn được nữa lập tức chuyển động, Thanh Mộc Tinh khó mà tiếp nhận, cơn đau dưới thân làm cô tê tái cong người.
Doãn Minh Dương càng thêm kí©h thí©ɧ mà ra vào mạnh mẽ, một lúc sau Thanh Mộc Tinh cũng đã thích ứng được, cảm nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ Doãn Minh Dương đem đến mà đầu óc ngây dại.