Chương 29: Hãi Dừng Lại Mà Nhìn Mình Đi, Mình Tốt Hơn Cậu Ta Nhiều

Nhìn bóng dáng Doãn Minh Dương rời xa, đạo diễn giơ loa, cực kỳ hài lòng hô một tiếng “Cắt”, sau đó nói với nhân viên công tác: “Nhanh, nhanh cầm khăn tắm đưa cho Tinh Tinh và Doãn Tổng”

Nghe đạo diễn phân phó, nhân viên công tác nhanh chóng ôm quần áo và khăn tắm chạy về phía Thanh Mộc Tinh và Doãn Minh Dương.

Chẳng qua lúc nhân viên đưa khăn tắm đến trước mặt Doãn Minh Dương, anh lại hung hăng trừng mắt nhìn, khiến nhân viên làm việc sợ tới mức không dám nói câu nào, sau đó sợ hãi lui hai bước, cuối cùng vẫn là Lục Tấn tiếp nhận khăn tắm, đánh bạo đi đến bên người Doãn Minh Dương thận trọng mở miệng nói: "Doãn tổng, lau khô nước trên người đi, cẩn thận bị cảm.”

Doãn Minh Dương hung hăng trực tiếp ném khăn tắm từ trong tay Lục Tấn xuống đất, sau đó âm u đi tới khu nghỉ ngơi của mình. Lúc cầm lấy di động và ví tiền trên bàn đang chuẩn bị đi khỏi trường quay, thì bất chợt nhìn đến cách đó không xa, Phùng Khê cầm khăn lau tóc cho Thanh Mộc Tinh. Anh lập tức cất bước đi về phía cô.

Phùng Khê vừa nghĩ đến tình cảnh khi nãy trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi, cô oán giận nói:

- Tinh Tinh, cho dù em có muốn phát huy khả năng diễn xuất thì cũng không thể đem tính mạng mình ra đùa giỡn như thế được. Em không biết bơi thì sao lại dám nhảy xuống hồ bơi như vậy chứ?

Lăng Linh Sương đứng kế bên cũng nói thêm:

- Nếu như em không được Doãn Minh Dương đưa lên kịp thời thì không chừng đã trở thành xác ướt mất rồi. Sao lại vì nghệ thuật mà hi sinh quá vậy chứ? Lần sao đừng như thế nữa!

Thanh Mộc Tinh hạ giọng nói với Phùng Khê và Lăng Linh Sương: “Không phải em cố tình rơi vào bể bơi đâu, là do gót giày của em bị gãy nên bị mất thăng bằng và đã bị ngã xuống hồ bơi.”

Phùng Khê đang lau tóc cho Thanh Mộc Tinh thì chợt tạm dừng một chút sau đó quay sang nhìn Lăng Linh Sương mở miệng nói: “Đang yên đang lành sao lại bị gãy gót giày? Chẳng lẽ là….”

Phùng Khê nói tới đây thì im lặng. Tuy rằng ba người không nói thêm gì nữa nhưng lại ngầm hiểu rằng giày của Thanh Mộc Tinh khẳng định đã bị ai đó động tay động chân.

Cô định mở miệng nói tiếp thì bất chợt thấy Doãn Minh Dương đứng trước mặt mình. Lời nói vừa định thốt ra liền bị chặn lại trong cổ họng.

Doãn Minh Dương từ trên cao đưa đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Thanh Mộc Tinh, sau hai giây mới mở miệng, giọng điệu sắc lạnh tức giận.

- Cô Thanh! Hy vọng về sau nếu như cô muốn tự ý “biên soạn thêm kịch bản” thì vui lòng nói với tôi trước một tiếng, cô phải hiểu rằng đây là đoàn làm phim, không phải chỗ để cô chơi đùa, nghĩ gì làm đó. Không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được suy nghĩ nông nỗi của cô.

Doãn Minh Dương dừng lại một chút, nhìn lướt qua Thanh Mộc Tinh đang quấn khăn, tóc và quần áo ướt sũng vẫn còn nhỏ nước tí tách, giọng điệu nháy mắt trở nên sắc bén hơn.

- Còn nữa, cho dù cô có muốn chết thì cũng đừng chết trong đoàn phim của tôi. Truyền thông Thịnh Hải không muốn gặp rắc rối bởi scandal diễn viên bị chết đuối trong lúc quay phim.

Đáy lòng Thanh Mộc Tinh vốn bởi vì hành động cứu mình lúc nảy của Doãn Minh Dương mà hiện lên một tia chờ mong thật nhỏ nhưng lúc này lại bị anh đập tan thành mây khói. Anh liên tục nhiều năm đoạt giải Ảnh Đế, từ trước đến nay quay phim đều một lần là qua, mà anh nhảy xuống cứu cô đâu phải vì lo lắng cho cô chẳng qua là đang phối hợp diễn với cô mà thôi. Nghĩ đến đây lòng cô chùn xuống, cô buồn bã nhìn xuống đất không dám đối mắt với anh.

Phùng Khê nghe Doãn Minh Dương mắng oan cho Thanh Mộc Tinh trong lòng chợt kích động.

- Doãn Tổng! Không phải Tinh Tinh muốn rơi vào trong nước, là do có người động tay động chân làm cô ấy bị gãy giày cao gót, nên mới ngã vào trong nước. Tinh Tinh chẳng qua là sợ uổng phí cảnh quay lúc trước, mới tự chế thêm một chút.

Doãn Minh Dương nghe Phùng Khê nói vẻ mặt thoáng sửng sốt một chút, tầm mắt liền lập tức nhìn xuống chân Thanh Mộc Tinh. Lúc này mới phát hiện trên chân cô căn bản không có đi giày.

Thanh Mộc Tinh kéo tay Phùng Khê: "Mọi việc đều không có chứng cứ, chị đừng nói bậy. Có khi là do em bất cẩn làm gãy gót giày không chừng"

Thanh Mộc Tinh nhìn thẳng vào mắt anh: "Xin lỗi Doãn tổng. Là tôi nhất thời sơ suất hại anh phải nhảy xuống hồ cứu tôi"

Lăng Linh Sương kế bên cau mày: "Xin lỗi gì chứ! Rõ ràng là có người hãm hại em, mà sự việc lại xảy ra trong đoàn làm phim của cậu ta thì cậu ta phải có trách nhiệm cứu em rồi. Doãn Minh Dương! Tinh Tinh là bị người khác hãm hại trong đoàn làm phim của anh, anh phải điều tra ra hung thủ cho bằng..."

Anh nhíu chặt mày, đáy mắt rõ ràng chợt lóe lên tia tàn ác, sau đó ngay cả câu nói của Lăng Linh Sương cũng chưa nghe hết, liền hé ra gương mặt lạnh giá, mặc cho quần áo vẫn còn nhỏ nước mà rời khỏi trường quay.

Lăng Linh Sương nhìn bóng Doãn Minh Dương nhịn không được bĩu môi: "Thái độ gì vậy chứ?"

Thanh Mộc Tinh không nói gì chỉ cầm lấy khăn lau nước trên mặt sau đó đứng lên đi vào bên trong phòng thay đồ thay đổi quần áo liền cùng Phùng Khê và Lăng Linh Sương rời trường quay.

Lúc Thanh Mộc Tinh vào khách sạn lấy đồ thì đυ.ng mặt một nhân viên công tác trong đoàn phim. Người nhân viên công tác này là một cô gái trẻ, nở nụ cười ngọt ngào chào một tiếng “Chị Thanh” với Thanh Mộc Tinh. Cô cũng mỉm cười gật đầu một cái sau đó cô gái ấy đi lướt qua. Phùng Khê chợt ngừng lại, Thanh Mộc Tinh chợt khó hiểu quay sang Phùng Khê.

- Chuyện gì vậy chị?

Vẻ mắt Phùng Khê lúc này chợt léo sáng lên rồi thốt lên: "Chị nhớ rồi! Buổi chiều lúc em vào phòng thay quần áo thì trước đó chị đã thấy có người từ phòng thay quần áo chạy ra hình như là cô gái lúc nảy, có điều cô ta đã thay quần áo"

Phùng Khê nhìn chầm chầm Thanh Mộc Tinh một hồi rồi nói tiếp.

- Cô ta là trợ lý nhỏ của Tống Thanh Nhạc mới tuyển được. Buổi chiều cô ta vào phòng thay đồ của em ngay sau đó gót giày của em liền bị gãy…” Phùng Khê nói tới đây liền không có nói tiếp, chỉ là cùng Thanh Mộc Tinh nhìn nhau một chút.

- Thật sự không ngờ, cô ta vậy mà quá thiếu kiên nhẫn, mới ngày đầu quay phim đầu tiên đã động thủ rồi!

_________________

Doãn Minh Dương đi một mạch lên xe, Lục Tấn theo sau sợ toát mồ hôi nhìn anh. Anh lập tức vào trong ghế sau.

- Điều tra bằng được cho tôi người đã động tay động chân vào giày của Thanh Mộc Tinh.

Lục Tấn trả lời nghiêm túc: "Vâng! Doãn tổng"

...



Phùng Khê đưa Thanh Mộc Tinh về Lệ Chi viên đã là bảy giờ tối. Cô tạm biệt Phùng Khê đi vào trong. Vì lúc chiều rơi xuống nước mà bây giờ cơ thể cực kì mệt mỏi. Thanh Mộc Tinh đi thẳng lên phòng tắm rửa rồi lười biếng lên giường. Lúc này có tiếng gõ cửa, cô biết là Tiết Dung liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy dì Tiết?

- Cơm nước xong rồi, con ra ăn đi!

- Dạ!

Thanh Mộc Tinh mang mệt mỏi trong mình xuống phòng bếp. Thực sự cô rất mệt không muốn ăn gì cả nhưng vì Tiết Dung đã cực công nấu nên cô mới ráng ăn. Tiết Dung thấy khuôn mặt cô phờ phạc liền hỏi.

- Thiếu phu nhân! Nhìn sắc mặt con không tốt lắm, con bị bệnh sao?

Thanh Mộc Tinh đang ăn nghe Tiết Dung nói liền nhỏe miệng cười.

- Con thấy trong người rất bình thường, dì Tiết yên tâm đi.

Bà gật đầu: "Nếu con cảm thấy khó chịu trong người cứ nói với dì một tiếng, dì sẽ bảo bác sĩ đến đây"

- Vâng ạ!

...

Ăn xong Thanh Mộc Tinh trực tiếp lên giường, lúc này cô chỉ thấy cơ thể cực kì mệt, đầu thì đau nhứt. Cô nghĩ lúc đi làm thêm bản thân cũng bị như thế, những lúc đó cô đều ngủ một giấc say sưa đến lúc thức dậy liền hết thôi. May là ngày mai cô không có cảnh quay nên rãnh cả ngày, cô sẽ dùng cả ngày này vào việc ngủ. Vì cả ngày mệt mỏi nên vừa mới chợp mắt đã ngủ say.

Đến khuya, Thanh Mộc Tinh tỉnh lại vì cơ thể cô bây giờ có cảm giác cực kì nóng bức và khó chịu, đầu cô đau nhứt kịch liệt. Lúc này cô mới hiểu ra rằng bản thân đã sốt rồi. Cô định ngồi dậy đi tìm thuốc hạ sốt nhưng thân thể mềm nhũn không cử động được mơ hồ mất đi ý thức.

_________________

Doãn Minh Dương đang xem tài liệu thì điện thoại reo lên, nhìn thấy số điện thoại này là từ biệt thự Lệ Chi viên.

- Có chuyện gì vậy?

- Thiếu gia! Thiếu phu nhân bị sốt rồi, xem ra tình hình rất nặng.

Anh vẫn đang xem tài liệu thì đột nhiên nhíu mày rồi khuôn mặt thoáng chốc bình thường trở lại.

- Ừm! Gọi Lý Bằng đến đi!

Nghe giọng nói dửng dưng của anh. Tiết Dung khó hiểu hỏi.

- Thiếu gia! Cậu không về xem tình hình thiếu phu nhân thế nào sao!

Ngữ khí anh lạnh nhạt trả lời: "Không liên quan đến tôi", sau đó liền cúp máy.

Tiết Dung lắc đầu khó hiểu, chẳng phải anh đã ngủ với Thanh Mộc Tinh rồi sao mà có thái độ dửng dưng như vậy khi nghe cô bệnh? Bà không nghĩ anh là loại tra nam vì từ nhỏ đến lớn bà đã nhìn anh từng chút một lớn lên đương nhiên anh thế nào bà là người rõ nhất nên Lão phu nhân mới sai bà đến đây làm việc. Tiết Dung thở dài gọi Lý Bằng.

Lý Bằng là con của Lý Phong, bác sĩ gia đình lâu năm của Doãn gia, anh là bạn của Doãn Minh Dương, Lâm Vũ và Hàn Minh Triết. Thật ra lúc trước anh học cùng trường cùng lớp với Doãn Minh Dương và Lâm Vũ. Lý Bằng còn có một chuyện tình đẹp với Hạ Điềm, lúc ấy ở trường ai cũng biết về cặp đôi đình đám này. Cả hai cùng chung chí hướng là làm bác sĩ cứu giúp người cho nên họ đã học ngành y cùng nhau và trở thành hai vị bác sĩ khá nổi tiếng trong nước.

Nhận được điện thoại của Tiết Dung, Lý Bằng lập tức đến Lệ Chi viên, anh đứng trước cửa nhấn chuông, Tiết Dung ra mở cửa.

- Dì Tiết! Minh Dương bị sao vậy dì?

Bà thở dài lo lắng: "Không phải Minh Dương, là vị hôn thê của cậu ấy"

Lý Bằng kinh ngạc, Doãn Minh Dương có vị hôn thê từ khi nào? Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng anh không làm lỡ thời gian cứu người nên nhanh chóng vào trong khám cho Thanh Mộc Tinh.

Lúc nhìn thấy Thanh Mộc Tinh, anh khá bất ngờ. Cô ấy là người yêu cũ của Doãn Minh Dương bây giờ lại trở thành vị hôn thê của cậu ấy, mối quan hệ này phức tạp chết được.

Anh bắt đầu việc khám bệnh cho Thanh Mộc Tinh sau đó kê thuốc rồi dặn dò Tiết Dung.

- Cô ấy sốt khá cao, dì hãy cho cô ấy ăn cháo trong ba ngày này đừng để cô ấy ăn những thức ăn cay nóng hoặc nguội làm ảnh hưởng đến sức khỏe, đặc biệt là đừng để cô ấy lao động quá sức trong thời gian này, phải tịnh dưỡng đến khi khỏe lại.

Tiết Dung gật đầu: "Được! Cảm ơn cậu"

Lý Bằng thu xếp tạm biệt Tiết Dung rồi ra về. Không lâu sau tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên, Tiết Dung nghi hoặc ra mở cửa, một người đàn ông cao ráo điển trai hiện ra trước mắt, đó không ai khác là Tần Gia Vỹ. Đã lâu anh không gặp Thanh Mộc Tinh nên cảm thấy rất nhớ cô, anh đến nhà thì không thấy cô đâu chợt nhớ đến lúc trước cô có nói ở đây là nhà dì mình nên đến thẳng đây. Thấy ngôi biệt thự to lớn trước anh sững sờ, anh nghĩ thì ra nhà dì cô giàu đến thế sao? Thấy Tiết Dung mở cửa anh còn tưởng là dì của Thanh Mộc Tinh mà lễ phép gật đầu chào hỏi.

- Chào dì!

- Cậu là...?

Thấy chàng trai xa lạ trước mặt, bà cẩn thận cất lời hỏi, Tần Gia Vỹ lịch thiệp trả lời: "Con là Tần Gia Vỹ, bạn của Tinh Tinh, cho con hỏi cậu ấy đâu rồi ạ?"

Bà nhìn Tần Gia Vỹ nghi hoặc, Thanh Mộc Tinh vừa xinh đẹp lại tốt tính như vậy chắc chắn có rất nhiều chàng trai để ý. Chắc rằng chàng trai trước mắt cũng như vậy, làm gì có bạn khác giới đến tận nhà tìm. Giả sử như cậu ta chưa có tình cảm với Thiếu phu nhân nhà bà thì có bạn khác giới cũng không tốt, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, như vậy sẽ có thêm bất lợi cho Thiếu gia nhà bà. Tiết Dung cất lời.



- Thiếu phu nhân đang bệnh, không tiện gặp người khác phiền cậu thông cảm!

Tần Gia Vỹ nhíu mày nhìn Tiết Dung: "Thiếu phu nhân gì chứ? Dì đang nói gì vậy?"

Thấy Tần Gia Vỹ dường như không biết Thanh Mộc Tinh đã có vị hôn phu, bà giải thích: "Thiếu phu nhân là vị hôn thê của thiếu gia nhà tôi, con dâu tương lai của Doãn gia, việc này cậu không biết à?"

Tần Gia Vỹ đơ người: "Doãn gia?"

Anh mất bình tĩnh hỏi bà: "Tinh Tinh đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy"

- Xin lỗi cậu! Thật sự cô ấy đang sốt, mong cậu về cho.

Tần Gia Vỹ lo lắng trực tiếp đi vào trong trước sự ngỡ ngàng của Tiết Dung. Anh đi một mạch lên lầu kiếm từng phòng cuối cùng cũng thấy Thanh Mộc Tinh đang năm trơ trọi trên chiếc giường lớn, khuôn mặt cô trắng bệt, đôi mắt nhắm nghiền lại trong không có sức sống. Tần Gia Vỹ đến bên giường bệnh nhìn cô, khuôn mặt anh tiết thương chạm vào đôi má nhợt nhạt.

Thanh Mộc Tinh như cảm giác có gì đó ngưa ngứa trên mặt, cô từ từ mở mắt. Cảm thấy cơ thể nhứt mỏi dữ dội, cô nhíu mày.

- Cậu tĩnh rồi à?

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Thanh Mộc Tinh thất kinh tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

- Sao cậu lại ở đây?

Lúc này Tiết Dung nhanh chân lên phòng cô: "Xin lỗi cậu! Thiếu phu nhân nhà tôi đang bệnh xin cậu đừng làm phiền"

Thanh Mộc Tinh lo sợ nhìn Tần Gia Vỹ thấy anh đang nhìn mình, cô cuối đầu rồi nhìn Tiết Dung.

- Không sao đâu dì Tiết, để con nói chuyện với cậu ấy một lát.

Tiết Dung nhìn cô lo lắng không muốn đi.

- Dì yên tâm đi! Con không sao đâu.

Tuy lo sợ Tần Gia Vỹ ở đây nhưng Tiết Dung nghe Thanh Mộc Tinh nói như vậy cũng không còn cách nào khác là rời đi.

Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, Tần gia Vỹ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Thanh Mộc Tinh.

- Cậu nói đi! Tại sao cậu lại ở đây?

Khuôn mặt Tần Gia Vỹ nghiêm túc làm Thanh Mộc Tinh không dám đối mặt với anh, cô biết Tần Gia Vỹ có tình cảm với mình nên không nở tổn thương anh nhưng bây giờ không còn cách nào khác là nói ra sự thật.

- Gia đình tôi có hôn ước với Doãn gia, họ muốn tốt cho tôi nên đã để tôi đến đây ở, nếu trong một năm chúng tôi nảy sinh tình cảm với nhau thì kết hôn nếu không thì sẽ giải trừ hôn ước.

Tinh thần Tần Gia Vỹ như suy sụp, cô đã có hôn ước với người khác, rất có thể cô sẽ nhanh chóng kết hôn.

- Doãn gia? Người...người đó tên gì?

Từ nảy đến giờ Tần Gia Vỹ nghe đến Doãn gia, anh nghi hoặc nhưng cố đánh bay suy nghĩ này của mình đi.

Thanh Mộc Tinh vẫn cúi mặt, giọng cô yếu ớt: "Là...Doãn Minh Dương"

Cơ thể Tần Gia Vỹ cứng đờ, anh to mắt nhìn cô. Sao lại là người đó? Thế giới này trùng hợp đến đáng sợ. Anh biết Thanh Mộc Tinh từ trước đến giờ đều yêu sâu sắc Doãn Minh Dương, anh cũng biết sự việc tám năm trước mà cô từng trải qua.

- Như vậy...anh ta sẽ hận cậu, cậu có thể sẽ bị anh ta trả thù. Tinh Tinh! Cậu đừng nên đồng ý hôn sự này.

Thanh Mộc Tinh hiểu chứ, thật ra nếu không đồng ý thì cũng đã muộn rồi, cô đã trao thân cho anh, cô cũng chẳng muốn rời khỏi anh dù biết anh rất hận cô, cô cũng vẫn không muốn xa anh. Nghĩ đến đây Thanh Mộc Tinh đau xót nói.

- Mình không thể làm như vậy được!

Tim Tần Gia Vỹ nhói đau, anh có thể nhận ra ánh mắt bi thương của cô, cô là đang luyến tiếc, không muốn rời khỏi Doãn Minh Dương mới nói như vậy. Chợt nổi lo sợ chiếm hết tâm trí Tần Gia Vỹ, anh mất đi lý trí trực tiếp đến đi đến ôm Thanh Mộc Tinh vào lòng.

- Tinh Tinh! Cậu hà cớ chi phải hành hạ mình như vậy? Cậu hãi dừng lại mà nhìn mình đi, mình tốt hơn cậu ta nhiều, thật sự mình rất yêu cậu, Thanh Mộc Tinh, đừng đối xử với mình như vậy!

Thanh Mộc Tinh hoảng hồn với cái ôm bất chợt của Tần Gia Vỹ, cô ra sức đẩy anh ra nhưng không được, vốn dĩ sức đàn ông mạnh hơn sức phụ nữ rất nhiều hơn nữa cô còn đang bệnh, khác nào lấy trứng chọi với đá.

- Tần Gia Vỹ! Cậu Buông tôi ra! Cậu làm gì vậy?

Mặc kệ sự kháng cự của Thanh Mộc Tinh, Tần Gia Vỹ ra sức ôm cô: "Tinh Tinh! Anh yêu em, đừng rời xa anh có được không? Doãn Minh Dương đó không tốt, sẽ làm hại em"

Thanh Mộc Tinh hoảng sợ đến mắt đỏ hoe, cô vùng vẫy trong vô vọng.

- Tần Gia Vỹ! Cậu điên rồi, mau buông tôi ra!

Lúc này đôi mắt Thanh Mộc Tinh ngấn lệ, cô mơ hồ nhìn ra ngoài cửa thấy bóng hình cao lớn quen thuộc. Thanh Mộc Tinh dừng lại động tác kháng cự của mình, đôi mắt mèo to tròn nhìn rõ bóng hình đó, đôi mắt hằng hặc sát khí của Doãn Minh Dương làm cho Thanh Mộc Tinh sợ hãi. Người Thanh Mộc Tinh cứng đờ rồi bắt đầu rung rẫy kịch liệt, lòng cô dâng lên tia lo sợ cực độ.