Đến tối Thanh Mộc Tinh ra ngoài quay một cảnh quảng cáo, để Tri Cương ở nhà cùng Tiết Dung.
Tầm 8 giờ tối thì Doãn Minh Dương từ công ty trở về nhà.
Bước ra khỏi nhà tắm, trên tay anh còn cầm cái khăn lau tóc ướt của mình, bất ngờ khi thấy hình bóng nhỏ bé đứng trước mặt mà chau mày.
“Sao con vào đây?”
Tri Cương có chút khó nói, chớp mắt lại mím môi, Doãn Minh Dương xoa đầu cậu bé bảo cậu ngồi xuống giường hỏi chuyện.
“Con có chuyện gì muốn nói với ba à?”
Nhẹ gật cái đầu nhỏ, Tri Cương do dự một lúc.
“Ba, mẹ…mẹ rất muốn mang thai, lúc chiều mẹ rất buồn, còn khóc nữa!”
“Cái gì?”
Doãn Minh Dương không ngờ Thanh Mộc Tinh muốn có con đến thế, nhiều lúc đúng là cô có đề cập đến nhưng anh đều không đồng ý.
Còn nhớ lúc sinh Tri Cương, Doãn Minh Dương chính mắt thấy vợ mình đau đớn, anh nghe tiếng hét từ bên trong đã không nhịn được xông vào phòng phẫu thuật, nắm tay Thanh Mộc Tinh thật chặt, trên miệng luôn treo một câu nói.
“Em đừng sợ, có anh ở đây! Chỉ cần chịu một lần thôi, tuyệt đối không có lần sau!”
Nhớ lại Doãn Minh Dương vẫn cảm thấy ám ảnh, nếu có thể để anh thay thế, anh sẽ chịu đựng hết tất cả thay cô.
Nhìn ba mình bằng ánh mắt mong chờ, Tri Cương lại lên tiếng.
“Mẹ nói mẹ rất muốn có một bé gái. Mẹ bảo mẹ rất buồn khi ba không cho mẹ sinh con. Ba cho mẹ sinh em nhé, chỉ một lần này thôi!”
Xoa đầu con trai thở dài, Doãn Minh Dương gật đầu.
“Còn sự lựa chọn khác sao?”
Tri Cương vui mừng tươi cười, cậu biết ba cậu là thương mẹ cậu nhất, có thứ gì mẹ cậu muốn mà ba không đem về đâu.
Cậu đúng thật rất hâm mộ ba mẹ mình và cũng biết sơ về chuyện tình cảm lúc trước của họ. Nghĩ đến bản thân được sinh ra trong một tình yêu đẹp thế này, cậu vô cùng hạnh phúc.
Bỗng bên ngoài tiếng mở cửa vọng vào, Thanh Mộc Tinh trên người vận một chiếc váy xanh dương, xõa tóc uốn lọn sóng đơn giản nhưng vô cùng xinh đẹp, bất ngờ nhìn hai ba con mấy giây rồi mỉm cười.
“Hai cha con đang làm gì đấy?”
“Mẹ về rồi!”
Tri Cương vui mừng ôm mẹ mình, Thanh Mộc Tinh bế con trai lên hôn nhẹ lên trán, cậu bé nhỏ giọng thì thầm với cô.
“Con đã làm xong nhiệm vụ rồi!”
Đưa mắt quan sát nét mặt của Doãn Minh Dương, anh vẫn nhìn cô chằm chằm khiến Thanh Mộc Tinh mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
Bỏ Tri Cương xuống, cô cong môi nhỏ giọng.
“Giỏi lắm con trai. Ở đây chơi với ba, mẹ đi tắm nhé!”
“Dạ!”
Xoay đầu thở phào một hơi cô lo lắng rời đi.
Khi Thanh Mộc Tinh rời khỏi nhà tắm đã là chuyện của 20 phút sau, thấy trong phòng chỉ còn có anh, cô hỏi.
“Tiểu Cương về phòng rồi à?”
“Ừm!”
Ngã người nằm chờ Thanh Mộc Tinh yên vị trên giường Doãn Minh Dương mới tắt đèn, khung cảnh bây giờ chỉ còn ánh vàng ủy mị của đèn ngủ chiếu rọi.
Doãn Minh Dương đột ngột đè lên người Thanh Mộc Tinh khiến cô giật mình.
“Anh làm gì vậy?”
Mỉm cười gian tà nói với cô.
“Chẳng phải em muốn sinh con?”
Ánh mắt long lanh trong đêm tối nhìn trực diện lên sườn mặt anh mang theo tia vui vẻ.
“Vậy…vậy anh đồng ý rồi?”
Không nói một lời nào, Doãn Minh Dương cúi xuống chiếm trọn đôi môi căng mọng mυ"ŧ nhẹ, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương chơi đùa một lúc mới buông ra, vuốt ve khuôn mặt yêu kiều.
“Nghĩ đến lúc trước em sinh Tri Cương, anh còn cảm thấy sợ, em thật sự không sợ à?”
“Em không sợ! Con là do em đứt ruột đẻ ra em vui còn không hết. Dương! Em biết anh lo cho em nhưng em chịu được mà!”
Doãn Minh Dương nhìn thấy tia quyết tâm trong đôi mắt to tròn, anh nhẹ cong môi hôn lên trán vợ mình một cái.
“Xem ra hôm nay em phải cực khổ tạo baby cùng anh rồi!”
Lả lướt đôi môi khêu gợi từ trên vầng trán trắng mịn dọc theo sống mũi, anh áp sát môi mình xuống môi cô, răng môi hai người quấn quýt không rời.
Không biết từ lúc nào mà cả hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau không một khe hở.
Hôn lên từng tấc thịt trên cơ thể nóng bỏng của người phụ nữ, nghe từng tiếng rên ủy mị, cơ thể Doãn Minh Dương càng nóng ran.
Tuy đã lấy nhau hơn 6 năm, chuyện giường chiếu anh và cô làm chẳng ít nhưng mỗi lần vẫn nóng bỏng, kịch liệt như thế.
“Ưm…”
Nơi nam tính đột ngột chiếm lĩnh hang động chật hẹp, tiếng rêи ɾỉ đê mê làm Doãn Minh Dương kí©h thí©ɧ hơn bao giờ hết, từng cú thúc đẩy mạnh mẽ tiến sâu vào trong.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, tiếng thở dốc trầm đυ.c cùng âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ hòa làm một tạo ra một bức tranh ái muội đầy đặc sắc.
Sau nguyên đêm hì hục thụ thai ấy quả như mong đợi, Thanh Mộc Tinh thuận lợi mang thai đứa con thứ hai.
Trong suốt thời gian ấy, Doãn Minh Dương và mọi người ở Doãn gia chăm cô rất chu đáo, Thanh Mộc Tinh cũng không bị thai nghén hành nhiều.
Tri Cương rất thích xoa cái bụng to tròn của mẹ, áp tai vào nghe nhịp tim của em mình.
Đến hơn chính tháng sau, Thanh Mộc Tinh đã hạ sinh ra một tiểu công chúa được đặt tên là Doãn Y Vận, cô bé vô cùng đáng yêu, đường nét trên mặt giống hệt mẹ mình, do đó Doãn Minh Dương rất yêu thương cô bé, suốt ngày bế trên tay chơi đùa.
Tri Cương nhìn em gái đáng yêu của mình cũng rất vui vẻ, nhưng sự cưng chiều rõ ràng của Doãn Minh Dương khiến cậu có chút ghen tị, có một lần không có sự xuất hiện của anh, cậu hỏi mẹ mình.
“Mẹ ơi! Ba thương Tiểu Vận hơn con sao?”
Thanh Mộc Tinh xoa đầu cậu bé giải thích.
“Không có đâu con. Còn nhớ lúc mới sinh con ra ba con cũng như thế, suốt ngày bế con trên tay chơi đùa. Khi con được 6 tháng tuổi đột ngột bị sốt cao, mẹ lúc đó chỉ biết khóc, thầm cầu mong cho con bình an vô sự, lúc ấy ba con vừa động viên mẹ vừa thức đêm chăm con, bên con mấy ngày liền, nhìn bên ngoài ba rất bình tĩnh nhưng mẹ biết ba lo cho con chẳng thua kém mẹ. Bây giờ con đã lớn, ba mới bớt đi sự nuông chiều để con càng chính chắn hơn nhưng không phải ba không thương yêu con. Do đó đừng nghĩ như thế nhé!”
Tri Cương ấm lòng, thì ra ba thương cậu đến thế, vậy mà cậu lại có suy nghĩ ít kĩ như vậy.
Bàn tay bé nhỏ vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của em gái trên tay mẹ, cậu hôn lên cái má phấn nộm đáng yêu cất lời.
“Tiểu Vận à, mau lớn anh sẽ dạy em học nhé!”
Lúc này Doãn Minh Dương đã trở về, nhìn ba mẹ con đang vui vẻ bên nhau, trái tim của anh ấm áp vô cùng.
“Ba!”
Tri Cương vừa thấy ba mình đã vui vẻ gọi một tiếng, không biết sao cậu có hành động khác lạ thường ngày, chạy đến ôm ba mình.
Doãn Minh Dương có chút bất ngờ, song bế cậu con trai của mình hôn lên mặt cậu bé một cái.
“Ba mẹ con ở nhà có vẻ rất vui nhỉ!”
Đi đến ngồi xuống giường, anh mỉm cười ấm áp với Thanh Mộc Tinh, sờ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của con gái bé nhỏ. Nhìn thấy khuôn mặt nộm phấn của Y Vận, Doãn Minh Dương như muốn tan chảy bế cô bé lên tay ôm vào lòng cưng chiều.
“Bảo bối nhỏ của ba thật xinh, giống hệt mẹ con vậy!”
Cô bé chóp chóp mắt nhìn ba mình, trên miệng còn chép chép miệng trong rất dễ thương.
Tri Cương ngước mắt hỏi anh.
“Ba ơi, Tiểu Vận giống mẹ vậy con thì sao?”
“Con giống ba!”
Ba chữ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng anh khiến Tri Cương vui vẻ không thôi.
Ôm ba mẹ con vào lòng, anh vén những sợ tóc mai của cô qua mang tay, nhìn Thanh Mộc Tinh bằng ánh mắt hạnh phúc. Cô nhìn anh mỉm cười rạng rỡ.
Họ đã có tổ ấm của riêng mình, đang đi trên con đường hạnh phúc đến cuối đời. Có anh, có cô, có cả hai đứa con của họ…
Sau này Tri Cương lớn lên chính là một chàng trai thông minh, thành đạt và anh tuấn giống hệt ba mình, Y Vận lúc ấy cũng là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc, cả hai như bản sau của vợ chồng họ
Tri Cương và Yên Nhiên, Hạch Hiên và Lạc Đồng, Y Vận và con trai của Duệ Long - Mễ Linh là Duệ Trạch cũng có một chuyện tình yêu thật đẹp.