Chương 53: Hôn lễ

Đập vào mắt cô chính là hàng chữ do người phía dưới xếp tạo thành:

Vu Quân bước đến bên cạnh cô gái đang hết sức ngạc nhiên.

"Trên đường em hẳn đã thấy những lời anh muốn nói với em rồi nhỉ?

Anh không phải là người chỉ thích nói, anh chỉ làm bằng hành động.

Anh không thể nào thốt ra từng lời hoa mĩ, sến súa nhưng anh chắc chắn một điều rằng cả đời này Vu Quân anh chỉ yêu mỗi một mình em, sẽ chỉ chiều chuộng duy nhất em thôi". Anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế riêng độc quyền, đây chính là chiếc nhẫn mà anh đã vẽ nó từ sau lần gặp cô đầu tiên đó.

“Lấy anh nhé?”. Anh cầm một tay cô, cười dịu dàng.

“Không phải theo nghi thức thì người đàn ông phải nửa quỳ cầu hôn sao?”. Vi Hy dù rất cảm động nhưng vẫn trêu anh.

“Ồ, vậy được”. Anh gật gật đầu toan tính khụy một bên gối xuống thì Vi Hy lại đưa tay đỡ anh.

“Đùa đấy, như thế nào mà chẳng được”

Nói xong cô ôm cổ anh đặt đôi môi anh đào căng mộng lên bờ môi mỏng của anh, trao nhau một nụ hôn nồng nàn, nụ hôn không có du͙© vọиɠ nhưng rất ngọt ngào.

***

Về phần váy cưới, Vi Hy vẫn quyết định cô sẽ mặc bộ đầu tiên khi tổ chức đám cưới không có anh.

Trước lễ cưới, Vi Hy thì ăn ngon ngủ khỏe. Còn Vu Quân thì lại hồi hộp, xúc động, lâu lâu lại ngồi ngẩn người tự cười một mình.

Nhìn tên chồng ngớ ngẩn đáng yêu nhà mình mà Vi Hy cười trêu:

“Này anh hơn em tận 7 tuổi đấy, chỉ là một lễ cưới anh có cần phải hồi hộp như vậy không?”

“Hừ, em nhất định là hết yêu anh rồi, đến đám cưới của chúng ta mà em chả có tí hồi hộp, ra vẻ là con gái sắp lấy chồng cả”. Vu Quân giận dỗi.

“Ồ, lên lễ đường một lần rồi thì còn hồi hộp sao?”. Vi Hy ngoáy vào chỗ đau của Vu Quân. Đám cưới lúc trước của cô và anh, anh đâu có mặt đâu chứ, anh bảo Trác Hiên đi hộ.

“Ây, lần này cứ bảo Trác Hiên đi cũng được”. Cô lại quẳng cho Vu Quân thêm một ‘quả tạ’.

“Ha ha, vợ à. Em nói gì thế sao anh có thể để người khác đi thay anh chứ, không nên không nên”. Vẻ mặt ninh nọt sởn cả gai ốc.

“Hừ… giờ thì im lặng mà ngủ đi”. Vi Hy kéo chăn xoay lưng về phía anh nhắm mắt ngủ.



Ngày tổ chức hôn lễ,

Vi Hy ngồi trên bàn trang điểm nhìn khuôn mặt trắng nõn trước gương khẽ cười, hai bàn tay để dưới đùi nắm chặt. Chết tiệt, cô đang hồi hộp nha, hôm qua nói Vu Quân là thế nhưng đến giờ cô mới run.

“Đã chuẩn bị xong chưa, anh rễ sắp đến rồi đấy”. Jenny cười tươi bước đến bên cạnh cô. Đường đường là một nữ hoàng lại có thể đi làm phụ dâu cho cô, thật là.

Đây là ‘ổ chuột’ của cô cùng Châu Vân và Trình Dao trước đó, để cho giống với nghi thức cô đã chuyển qua đây.

Tiếng còi xe inh ỏi dưới nhà, một hàng siêu xe xịn sò xếp một hàng dài, Vu Quân hôm nay phá lệ, anh mặc một bộ vest chú rễ màu trắng, ngực vài hoa, tóc vuốt cao để lộ vầng trán cương nghị lại càng tôn lên vẻ đẹp trai vốn có.

Đi theo sau là ba anh phụ rễ Trác Long, Trần Hạo, Trác Hiên.

Vi Hy xinh đẹp từ trong bước ra ngoài, cô khoác trên mình bộ váy cưới lộng lẫy kiêu sa. Hôm nay cô thật đẹp lấn át cả hoa lá.

Đi sau là dàn phụ dâu Châu Vân, Trình Dao, Jenny.

Hôn lễ của họ được tổ chức trên một bãi biển, vì cả hai đều không có ba mẹ làm chủ nên Vu Quân mới chạy đến đón cô đến nơi tổ chức hôn lễ.

Người mà Vi Hy tin tưởng để người đó đưa cô lên lễ đường là Quân Ảnh, cô coi anh ấy như một người anh trai vậy, nếu được cô tình nguyện che giấu thân phận cùng quá khứ tồi tệ của anh ấy cả đời.

Dắt tay Vi Hy bước lên lễ đường, nếu như ai nhìn được tay cô cầm bó hoa có chút run. Còn Vu Quân thì ai mà không thấy nhìn cái nét mặt kích động đến nổi muốn nhảy thật nhanh đến bế cô đi luôn là biết.

Bước đến nơi Ảnh đưa tay Vi Hy đặt vào lòng bàn tay của Vu Quân, rồi quay sang nói:

“Anh sẽ chỉ nhận lời quản lí Achraf giúp em chứ sẽ không làm thống lĩnh đâu”. Nói rồi quay đi.

Vu Ngọc ngồi phía dưới thấy anh chị mình hạnh phúc cô cũng cười mãn nguyện, bên cạnh Trác Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cô cười sủng nịch.

“Vân, em nghĩ rồi chúng ta cũng phải có một hôn lễ lớn như vậy”. Trình Dao quay sang cười tươi nói với Châu Vân, cô chỉ đưa tay vuốt mấy lọn tóc rối của Trình Dao rồi nói:

“Em quyết định là được”

Trần Hạo bên cạnh nghe hai cô nàng nói vậy cũng không chịu thua quay sang ánh mắt mong đợi nhìn Trác Long:

“Tiểu Long Nhi, anh cũng muốn”

“Cút sang một bên”. Trác Long đẩy tay Trần Hạo đang nắm mình ra.

Trên bục lễ, nghi thức tuyên thệ đã xong, Vi Hy hôn Vu Quân một cái chuồn chuồn lướt rồi, nói nhỏ bên tai anh:

“Chúc mừng ngài Vu, anh đã lên chức bố rồi”

Vu Quân ngẩn người một lúc lâu rồi ôm cô xoay vòng vòng đến chóng mặt.

Vi Hy đứng trên cao xoay lưng lại với mọi người đang đếm 1… 2… 3 liền ném bó hoa xuống, người bắt được bó hoa chính là Jenny, nhưng cô lại bị trẹo chân một cái, khi đang nhắm mắt chờ cái ngã đau nhưng lại có một vòng tay ấm áp đỡ lấy cô, mở mắt ra đập ngay vào mắt cô là Vân Hàn…