Chương 50: Đàn ông là không thể khóc sao?

Sau đó, Vu Quân đã cho người đến lấy tro cốt của ba mẹ anh. Ngày đưa tang, anh quyết định thả tro cốt xuống sông, để họ được ở bên nhau, nắm tay ngao du tứ hải.

Vu Ngọc vì biết được mẹ mình như vậy, dù đã biết trước nhưng cô vẫn không sao vui vẻ được, khóc sưng hai mắt, tự nhốt mình trong phòng lật album ảnh cả nhà miên man nhớ lại từng kí ức đẹp.

Vu Quân, Vu Ngọc cùng lúc mất cả bố lẫn mẹ…

Vu Quân ngồi bên cạnh bờ sông nơi rải tro hài của ba mẹ một lúc lâu, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra phía xa xa.

Vi Hy bước đến ôm anh vào lòng:

“Đàn ông thì sẽ không khóc được sao? Đừng có việc gì cũng nhịn xuống như vậy? Khóc đi, chỉ có mình em ở đây thôi, sẽ không ai biết đâu”. Cô mắng.

Vu Quân đưa bàn tay to lớn lên ôm lấy eo cô, mặt giấu sâu vào trong ngực cô. Một mảng áo trước ngực đã ướt, anh đang khóc, khóc không ra tiếng. Bờ vai rộng lớn phải gánh vác cả một gia tộc đang run rẩy.

Cô kéo anh ra, đặt trán mình lên trán anh nói nhỏ:

“Vu Quân, xin lỗi”

Anh chỉ lắc đầu, nước mắt hai hàng chảy xuôi, khuôn mặt cứ như là trẻ con đang khóc vì biết lỗi.

Nhưng thật là, không khóc thì thôi, tại sao khóc được lại khóc nhiều còn lâu như vậy.

Cô lo cho sức khỏe của anh nên đã kéo anh về nhà, muốn khóc sao thì khóc.

***

Một tháng sau,

Chuyện của Vu Cảnh cùng Lý Lam Anh cũng dần dần trở nên yên tỉnh hơn.

“Dì Triệu, vợ tôi đâu?”. Vu Quân vừa đi làm về chưa kịp thấy mặt đã lớn tiếng hỏi dì Triệu.

“Phu nhân, hôm nay đã ra ngoài sau khi cậu đi làm rồi ạ”. Bà thiệt là, khi mà anh vừa đưa Vi Hy về bà còn xém chút nữa không thừa nhận cô nhưng khi nghe Trác Hiên kể lại một chút sự việc, bà lại càng thương thiếu phu nhân này hơn. Nhìn xem thiếu gia từ ngày có phu nhân rồi lúc nào cũng về sớm, câu cửa miệng lúc nào cũng là ‘vợ tôi đâu, vợ tôi không có nhà à, vợ tôi đi đâu được chứ’, cứ vợ tôi vợ tôi mãi.

“Đi lâu như vậy rồi sao?”. Vu Quân nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho Châu Vân cùng Trình Dao.

‘Cô ấy hôm nay không có đến tìm chúng tôi’

Lòng Vu Quân giống như lửa đốt, anh nhanh chóng lái xe ra ngoài kiếm cô. Còn điều một lượng lớn người của mình tìm kiếm.

Nhưng vẫn là không tìm kiếm được. Bỗng trong đầu nhớ đến một nơi mà rất lâu rồi anh chưa từng đến…



Con sông mà lúc nhỏ bọn họ lần đầu gặp mặt,

Vi Hy mặc váy hoa, ngồi cuộn tròn hóng mát. Cô dạo gần đây đã trở về ở chung với Vu Quân, vì giấy li hôn trước đó Vu Quân vẫn chưa kí nên họ vẫn là vợ chồng hợp pháp. Mặc dù sống chung nhưng cô vẫn là tách riêng với anh, không muốn để anh chạm vào mình.

Cô vẫn… còn cảm thấy có lỗi. Đến bây giờ hằng đêm cô vẫn sẽ mơ đến cảnh Vu Cảnh đã đỡ đạn thay cô mà giật mình vào nửa đêm.

Cô đã ngồi đây từ sáng đến chiều rồi, kể cả việc cô mất tích Vu Quân đã làm oanh động cả thành phố cô cũng không biết.

Vu Quân vừa đến liền thấy ‘cô bé’ nhà mình đang ngồi ở đấy thì thở phào nhẹ nhõm rồi lại tức giận đùng đùng đi đến.

Nhưng khi muốn mở miệng mắng nhìn thấy khuôn mặt vì đã một ngày không ăn không uống đã trắng bệch, vết sẹo trên trán vẫn hiện rõ làm anh thấy thương cô, nuốt mọi lời mắng chửi mà ngồi xuống bên cạnh bế cô ngồi lên đùi mình.

“Sao lại đến đây?”

Vi Hy bị giật mình theo quáng tính dang hai tay ôm lấy cô anh. Khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ có phần ngây ngô gần sát cùng mùi hoa oải hương trên người cô làm trong lòng anh ngứa ngáy, anh không động vào cô một tháng nay chính là tôn trọng cô, nhưng nếu cứ nhịn mãi sẽ hỏng mất.

“Em luôn cảm thấy có lỗi với chú Cảnh”. Giọng nói mềm mại có phần ấm ức của cô vang lên.

“Nếu như cảm thấy có lỗi thì bù đắp cho con chú ấy là anh là được rồi”. Anh bật cười trêu ghẹo.

“Ừ nhỉ?”. Nhưng con thỏ nhỏ nhà anh lại đột nhiên ngốc nghếch đáng yêu liền tin như vậy.

Bụng dạ đen tối của ai đó lại bắt đầu ủ mưu đồ bất chính với chú thỏ đáng yêu này, nhưng bé nó lại không biết mình lại sắp bị đưa vào tròng.