Chương 47: Dạ tử long chết

Sát thủ phía Dạ Tử Long ngày càng ít dần, ít dần. Tên cuối cùng rốt cuộc cũng ngã xuống, bộ đồ bó sát màu trắng trên người Vi Hy cũng đã bám đầy bụi đen, cô dựa người vào Vu Quân mà thở.

Bọn Châu Vân cùng Trần Hạo cũng đã đi đến đứng phía sau hai người. Ba mẹ Vu cùng Vu Ngọc cũng từ một căn phòng bước đến.

“Không hổ là hai người có máu mặt trong giới, đánh với nhiều người như vậy mà lại không chịu một chút thương tổn nào. Thật là…”. Hắn vừa bước ra vừa vỗ tay cười nói, nhưng chưa vui vẻ nói hết câu phía sau gáy liền cảm nhận được vật thể lạnh như băng kề sát.

Ninh Mặc nói nhỏ vào tai hắn ta:

‘Muốn trốn khỏi đây thì ngoan ngoãn cho tôi’

Rồi anh ta ghìm chặt cổ Dạ Tử Long, mà nói:

“Mau buông súng xuống”

Bọn Trác Hiên thật không hiểu anh ta đang làm cái quỷ gì. Nhưng đối với những kẻ như Vi Hy, Vu Quân, Vu Cảnh hắn ta… thật sự dễ qua mặt vậy ư? Bọn họ chỉ là đang muốn xem xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Chỉ thấy Dạ Tử Long vừa đặt súng xuống, Ninh Mặc đã tàn nhẫn mà bắn một phát đạn vào bàn tay của anh ta, máu tươi lập tức văng tung tóe. Anh ta hét thảm một cái rồi cố nén đau, lửa giận mà trừng mắt với hắn.

“Ninh Mặc hành hung người cùng thuyền như vậy, cũng không phải là chuyện tốt đâu”. Vi Hy phải nói là rất ‘tốt bụng’ mà lên tiếng.

“Quân chủ, Trác Bình đã hoàn thành nhiệm vụ, mấy ngày trước vì phát hiện Trác Long chính là Ninh Mặc anh trai của Ninh Hinh tiểu thư muốn đến báo thù anh, nên tôi mới thủ tiêu anh ta tự mình lập kế muốn đến bên cạnh Dạ Tử Long làm nội gián. Bây giờ đã thành công”. Hắn đổ hết lỗi lầm cho ‘Ninh Mặc’ kia.

Lời nói của hắn rất chặt chẽ nhưng lại có rất nhiều lỗ hổng, hắn ta làm việc với Vu Quân nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài nhưng thời gian đó đủ để ta sáng tác, xuất bản hàng chục cuốn tiểu thuyết, hòn thành được hơn ngàn nhiệm vụ thì làm sao hắn có thể không hiểu được tính của Vu Quân chứ, anh không thích có người lén làm việc gì sau lưng mình, đặc biệt là thuộc hạ thân cận nhất.

“Ồ, vậy sao?”. Trần Hạo nhếch mép, đôi mắt quỷ quyệt muốn băm nát Ninh Mặc.

“Anh có thể không tin tôi, nhưng Trác Hiên cùng tôi ở bên cạnh Quân chủ lâu như vậy thì không như thế. Anh ấy nhất định sẽ tin tôi”. Ninh Mặc nhăn mày nhìn Trác Hiên.

“Ồ, thú vị đấy Ninh Mặc”. Từ ngoài cửa phía sau bọn họ, cái vị ‘Ninh Mặc’ trong miệng tên kia vừa nói xuất hiện.

Anh ta đi đến bên cạnh Vi Hy cuối đầu:

“Đã làm xong rồi”. Dù đã cung kính cúi đầu nhưng anh ta vẫn cứng nhắc không dùng kính ngữ đối với cô.

“Người đẹp, năng suất làm cũng cao đấy. Chứ việc đó mà giao cho Trình Dao chắc cậu ấy sẽ để ngăm nước nóng ngày này qua tháng nọ mất”. Vi Hy cười bảo, mỗi lần gặp Trác Long câu cửa miệng đều sẽ là ‘người đẹp…’

Trác Long đen mặt, anh ta lần trước bị Trác Bình dẫn dụ vào hang ổ của băng Achraf cũng may là cô cùng ở trên chiến tuyến của bọn họ, nếu không thì thật sự anh ta đã chết rồi cũng nên. Nên là anh ta quyết định sẽ làm cho cô một việc, ai ngờ cái việc đó lại… khiếm nhã như vậy, cô ta rõ ràng là muốn trả đũa anh, bắt anh giặt một thau đồ lót của tất cả người trong băng Achraf. Vì trước đó đã thề như đinh đóng cột sẽ làm mọi việc cô dai bảo mà không kháng nghị, đúng là tự mang đá đập vào chân.

“S… sao có thể?”. Ninh Mặc trợn to mắt nhìn Trác Long nhue nhìn thấy quỷ.

“Ngạc nhiên lắm chứ gì? Người chung một nhà ai lại hãm hại nhau bao giờ. Vả lại, người đẹp của tôi vẫn còn đang sống sờ sờ gϊếŧ đi rồi thật đáng tiếc”. Vi Hy đưa một ngón tay lên khều cằm Trác Long một cái.

Vu Quân liền bắt lấy cái tay hư hỏng của cô mà nắm chặt.

“Ngu ngốc”. Dạ Tử Long đang bị Ninh Mặc kìm kẹp liền vùng ra chửi vào mặt anh ta. Hắn đang yên đang lành lại bị cái tên chết giẫm này bắn bị thương một tay, thực tức chết mà.

“Nhìn vẻ mặt bọn chúng đi, xem chúng có tin lời ngươi nói không mà ở đây rảnh rỗi làm trò con bò hả?”. Dạ Tử Long rất giỏi về mảng đưa đẩy tâm lí nên khi thấy vẻ mặt của bọn người Vi Hy thì cũng biết được là tên này quá ngu ngốc.

Hắn dứt khoát xuất tuyệt chiêu, vừa nói vừa đi về phía bọn cô, vì khoảng cách họ đứng cũng khá xa nên trước khi đến gần thì cũng đã nói được mấy câu.

“Cô có biết Giai Kỳ năm đó chết như thế nào không? Ha, bà ta dù là tự lấy dao đâm mình đến chết cũng không để cho người của tôi vấy bẩn đấy”. Vì Giai Kỳ lúc đấy không biết một chút kiến thức gì về y học nên việc đâm chỗ nào một phát liền chết là chuyện rất khó khăn. Ngừng một lát hắn lại cười tà dữ tợn:

“Chậc, kể ra mẹ cô cũng là một đại mĩ nữ đấy. Nhưng lại ngu ngốc yêu phải Vi Thanh Trì, chậc, nhớ lúc đó hắn còn bán bà ta cho tôi nữa đấy. Tôi chỉ là muốn chơi đùa bà ta một chút, để người của tôi được ‘sướиɠ’ mỗi người một lần, nhưng thật đáng tiếc, bà ta lại thà bỏ rơi cô, thà tự chính mình đâm từng nhát dao vào tim mình, chỉ mong được chết. Ôi cô biết không cảnh tượng đó thật rất là… đáng yêu”

“Im đi… im ngay cho tôi…”. Vi Hy gào thét, mẹ đối với cô chính là một loại tín ngưỡng, cô yêu thương mẹ, trân trọng bà ấy biết bao nhiêu năm, đến nỗi mỗi một tấm ảnh, mỗi một di vật của bà ấy cô đều xem như trân bảo mà xây một cái viện để bỏ chúng vào.