Chương 25: Vết sẹo

Chiếc xe MayBach đen vừa chạy vào trong Quân trạch, Vu Quân đẩy cửa bước ra vòng qua cửa quên kia vác cô vừa đặt chân xuống đất lên vai đi thẳng vào nhà.

Người làm nhìn thấy anh liền giật mình dẹp mọi việc sang một bên mà đứng thẳng lưng thể hiện sự chào đón như mọi hôm. Nhưng hôm nay họ lại phải toát cả mồ hôi hột, vì vị *phu nhân* của bọn họ được anh vác lên vai vậy mà còn dùng dằng giáng từng cú đấm xuống vai của anh. Nhìn một đầu đầy hắc tuyến của anh mà bọn họ thầm than, tại sao mình lại ở đây cơ chứ? Đến khi anh đi khuất bóng sau cầu thang áp lực ở đây mới được thuyên giảm.

Vu Quân vác cô lên phòng vào thẳng phòng vệ sinh mà quẳng cô xuống bồn tắm sứ.

“Vu Quân, đừng đi quá giới hạn…”. Vi Hy lạnh lùng ngước nhìn anh lên tiếng.

Mà Vu Quân vẫn không nói gì, cởϊ áσ vest khiến cô giật lùi về phía sau, rồi anh lại xoắn tay áo sơ mi lên cao với tay cầm vòi sen bật nước xả vào mặt cô.

Dòng nước lạnh bỗng xối thẳng vào mặt làm Vi Hy bị sặc nước, cô rướn người lên cao ho liên tục đến rát cổ họng, chiếc mũi nhỏ nhắn đỏ hoe, đôi mắt ngấn nước, đôi môi anh đào đỏ mọng ngước lên nhìn anh. Vu Quân đang xả nước vào người cô nhìn thấy đôi mắt trong veo, hút hồn của cô thì ngay người trong chốc lát.

Nhưng sau đó anh liền tỉnh táo, chuyển động vòi nước đến vai, bàn tay to lớn chà thật mạnh lên những chỗ vừa rồi mà người đàn ông kia chạm vào. Cô lúc này mới cố gắng áp chế cơn ho khan mà vùng vẫy. Anh cũng biết sức lực của cô gái nhỏ này rất lớn, nên cô càng giẫy giụa anh liền kiềm chặt hơn.

“Vu Quân, mau thả tôi ra…”. Giọng cô hơi run vì cổ họng bỏng rát.

Cả hai giằng co, bất ngờ cô rút kẹp tâm trên tóc đâm thẳng vào cuống họng anh, theo quán tính anh đẩy mạnh cô ra né tránh. Nhưng Vi Hy lại bị đập đầu thật mạnh vào bồn tắm, một bên trán va phải khóa nước sắt nhọn mà bị rách một đường ngắn nhưng sâu.

Từng giọt máu tanh nồng chảy xuống bồn tắm đầy nước như những cánh hoa trang trôi nổi trên mặt hồ.

Vi Hy khó nhọc một tay giữ miệng vết thương, một tay chống vào thành bồn tắm mà đứng dậy. Cô bước khập khiễng từng biết nặng nề đi được vài bước liền khụy xuống.

Vu Quân bước lại gần chỗ cô, tay đút vào túi quần nhìn cô nửa sống nửa chết từ trên cao xuống.

“Đấy là do cô tự mình chuốc lấy, dám ám sát tôi?”. Nói rồi anh lạnh lùng đi ra ngoài để lại một mình cô nằm thoi thóp ở đấy.

Vài phút sau, dì Triệu hốt hoảng chạy vào đỡ cô ra ngoài. Trần Hạo nửa đêm đang vui vẻ cùng các người đẹp cũng bị anh dựng đầu chạy đến.

Cô được dì Triệu đỡ ra giường cũng liền bất tĩnh, Trần Hạo vừa khâu vết thương trên trán của cô vừa lầm bầm.

“Khuôn mặt xinh đẹp như thế này lại bị lão ác bá kia hành hạ ra như thế này, thật xót thương. Sâu như vậy, nhất định sẽ để lại sẹo. Cô ta nhất định sẽ hận cái tên vô nhân đạo kia”. Mắng nhiếc thay cô là một nhưng thay anh ta lại là mười. Anh ta cũng rất bận chứ, ai đời lại tự gây ra rồi bắt anh đi *hốt* là như thế nào.

Nhưng vừa nói xong phía sau lưng liền lạnh toát. Anh ta dùng tốc độ tên lửa mà hoàn thành xong hai mũi cuối cùng rồi đứng dậy chuẩn bị chuồn.

Nhưng Vu Quân lại gọi giật anh ta lại.

“Không ngồi xuống uống một li trà à?”. Giọng anh rất thản nhiên nhưng trong chất giọng lại có ý bắt buộc Trần Hạo phải ngồi xuống, nếu không anh ta có thể sẽ bị tống đi Bình Địa mất.

“A, ha ha… Cậu có gì muốn hỏi sao?”. Trần Hạo cười gượng, chột dạ khuôn mặt lấm lét, phải biết rằng anh ta vừa mới chửi thầm anh lại bị anh nghe đấy.

“Sẽ để lại sẹo sao?”. Anh nhắm mắt tựa ra sau ghế, hai bàn tay đan lại đặt trên đôi chân dài vắt chéo.

“Đương nhiên rồi. Bị rách như vậy cơ mà”. Hỏi vào chuyên môn bác sĩ, Trần Hạo lại lên mặt khinh thường nhìn anh.

Thấy anh im lặng, Trần Hạo liền hiểu ý mà nói cách duy nhất.

“Nếu là vết thương bình thường thì tôi có thể nắm chắt chữa khỏi, nhưng hiện tại chắc chỉ có thuốc đặc chế mới nhất của băng Achraf mới có thể lành lại vết sẹo sâu của Hy Hy, tôi vài hôm trước đã *giao lưu* một chút với các bang nhỏ thuộc quyền sở hữu của Achraf biết được, nhưng mà bọn họ chưa có ý định sẽ đưa ra thị trường”. Trần Hạo nói một tràng. Mà Vu Quân sau khi nghe anh ta gọi cô thân mật như vậy liền nhíu mày lườm anh ta.

Băng Achtaf chính là một băng đảng mafia thuộc trong hàng ngũ lớn nhất thế giới. Họ không cướp bóc, đòi tiền bảo kê hay tự động gϊếŧ người mà họ cho thuê sát thủ, buôn bán vũ khí, chế tạo thuốc đặc trị, máy móc. Nói chung là họ không giống với những băng đảng tội phạm khác nhưng lại bị xếp vào hàng ngũ mafia là vì nó chỉ mới thay đổi trong bốn năm gần đây mà thôi khi mà tân thủ lĩnh nhậm chức. Còn một lí do khác nữa mà dù đã thay đổi nhưng băng đảng vẫn được gắn mác là mafia Ý bởi vì bọn họ chính là hậu duệ của Mafia Sicula.

“Hẳn là muốn làm ăn lớn nhỉ? Thủ lĩnh không có ở đấy nên bọn thuộc hạ mới tự mình chủ trương”. Vu Quân nhếch mép. Cũng phải thôi, thuốc có thể trị sẹo tuyệt đối thì các dì, các cô, các thím, các cô gái sẽ đua nhau mà mua, giành giật, giá cũng sẽ một bước nhảy lên trời.

“À, hả? Sao anh biết thủ lĩnh của bọn chúng không có ở đấy?”. Trần Hạo giật mình nghi ngờ nhìn Vu Quân.

“Suy đoán”. Phun ra hai chữ làm Trần Hạo ngu người rồi đứng lên đi ra ngoài mà không quên bỏ lại một câu.

“Đi đàm phán lấy về chữa trị cho cô ta đi. Tôi không thích một thứ đồ chơi bị hư hại”

Trần Hạo thật không hiểu nổi trong đầu Vu Quân đang nghĩ gì, rõ ràng ban đầu lấy cô về là để trả thù, hành hạ Vi Hy nhưng bây giờ nhìn anh đi như vậy cứ như là đứa trẻ đang chạy trốn vì đã gây lỗi vậy.