Chương 14: Giam lỏng

Dì Triệu lên căn phòng mà Vi Hy đang ngủ, khẽ gõ cửa gọi.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia đã về, cậu ấy gọi cô xuống ạ”

Vi Hy vẫn ngủ say như chết ở trong phòng, vì hôm nay làm việc nhiều nên cô rất mệt mỏi.

Gọi được một lúc lâu vẫn không nghe thấy bên trong ừ hử gì, dì Triệu liền đánh bạo mở cửa ra sợ cô có việc gì.

Căn phòng đèn tắt tối om, chỉ để lại ánh đèn ngủ le lói cạnh giường, cô gái xinh đẹp đang cuộn tròn mình làm tổ trong cái chăn ấm áp như một chú mèo lười nhắm chặt mắt mà ngủ, thật khiến người ta thấy yêu thích.

Bà dù không nỡ đánh thức cô bé đáng yêu này nhưng cũng không thể làm gì khác đành lay lay người cô.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia đã về, gọi cô dưới nhà ạ”. Bà khẽ nói bên tai cô.

Vi Hy bị đánh thức rất bực mình mình, cáu kỉnh.

“Cút ngay cho bà”. Vừa nói tay vừa với lấy cái chăn trùm lên đầu.

Dì Triệu ngớ cả người, lúc ngủ thì thiếu phu nhân có vẻ rất ngoan ngoãn nhưng khi bị đánh thức lại cáu kỉnh, xù lông lên không biết trời trăng mây gió. Bà chỉ biết cười thầm, thật là đứa trẻ vô ưu.

Dì Triệu lại lay lay, gọi Vi Hy một lúc lâu nữa. Cô mới bực mình ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng.

“Đây là đâu vậy?”. Nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh đáng giá.

“Nhà chồng của cô, Vu Quân”. Dì Triệu cười khẽ, hẳn là lần đầu tiên lấy chồng nên chưa quen.

Lúc này, ý thức của Vi Hy mới trở về, cô mới sực nhớ ra mình đã gả cho Vu Quân làm Vu đại thiếu phu nhân.

“Thiếu gia đã về, gọi cô dưới nhà đấy thưa thiếu phu nhân”. Dì Triệu lại lập lại một lần nữa.

“Vâng. Mà dì này, dì cứ gọi con là Tiểu Hy hay Hy Hy là được rồi không cần phải gọi là thiếu phu nhân đâu, con không quen. Ở nhà con các dì cũng gọi con như vậy cả chứ con không thích ai gọi con cung kính như vậy”. Nói rồi cô cười cười vuốt tóc, chỉnh trang lại đi xuống nhà. Dì Triệu lại càng nhìn càng yêu thích vị thiếu phu nhân này hơn.

“Làm gì?”. Vừa thấy cô bước xuống liền lên tiếng hỏi không đầu không đuôi.

“Làm sao? Muốn hỏi cái gì nói cho rõ ràng”. Vi Hy vừa bị đánh thức nên có phần hung hăng ngồi xuống ghế đối diện với anh.

Trác Bình nghe thấy vậy, đầu đổ đầy mồ hôi, tổ tông ơi, cô muốn đắc tội với ngài ấy thì đợi tôi về đã tại sao cứ là phải có tôi ở đây cô lại chọc ghẹo ngài ấy.

“Ý của Quân chủ là phu nhân cô đã làm gì mà ngài ấy cho người gọi cô nửa tiếng trước đến bây giờ mới xuống”. Trác Bình thật là khóc không ra nước mắt.

“Ngủ, tưởng tôi là trâu bò à, tôi cũng biết mệt đấy”. Vi Hy vẫn cực kì kiêu ngạo hếch mặt lên.

“Chỉ làm có bấy nhiêu mà đã mệt rồi sao?”. Vu Quân nhếch môi cười nhạt.

“Anh thử đi rồi biết. Ngay cả cái thứ anh đang nhét vào mồm kia cũng là bà đây nấu đấy”. Cô tức điên chỉ đĩa đồ ăn trên bàn.

Chỉ thấy Vu Quân cười tà mị, bàn tay thon dài cầm lấy chiếc đĩa đựng rau xào đổ vào đĩa thịt, lại cầm đĩa thịt đấy đổ vào bát canh vẫn còn hơi nóng bóc hơi.

Anh lại cầm bát canh đó tiếp theo chồm người dậy đổ toàn bộ lên đầu cô. Vi Hy như đứng chết trân tại chỗ, cô dù có hoạt náo như thế nào, dù có bị đối xử tệ như thế nào cũng chưa từng có ai dám đổ canh lên người cô như vậy.

Chỉ thấy anh đặt lại bát xuống bàn, tay với lấy chiếc khăn mà lâu.

“Thứ đồ rác rưởi như vậy cũng có can đảm đưa lên bàn làm bữa tối của tôi à, hạ đẳng”. Vu Quân bắn ánh mắt sắt lạnh về phía cô cười khẩy.

Nước canh ấm nóng chảy qua từng thớ thịt trắng nõn của cô để lại từng dấu ửng đỏ, chảy cả vào mắt khiến đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã kết một tầng hơi nước mỏng, nhưng cô vẫn cố gồng mình không thể để nước mắt rơi.

“Vu Quân, anh dám làm như vậy đối với tôi?”. Vi Hy yếu ớt lên tiếng.

“Làm sao? Uất ức lắm sao? Đây là cái giá phải trả cho việc cô dám xúi giục người khác gϊếŧ chết người con gái tôi yêu”. Vu Quân nhìn cô bằng ánh mắt đầy hèn mọn.

“À, Vi Linh Đan nói với anh như thế à?”. Cô cười nhạt, kéo ghế ngồi xuống.

“Chậc, giả vờ, cứ giả vờ. Những tháng ngày kế tiếp cô sẽ sống không yên ổn đâu, đừng có mơ tưởng tới việc li hôn”. Đôi mắt chim ưng tỏa ra sát khí tàn bạo bao bộc cả người con gái bé nhỏ.

Cô im lặng.

“Từ hôm nay, thiếu phu nhân của các người sẽ học cách làm người vợ mẫu mực, các người có nhiệm vụ phải quan sát cô ta. Muốn đi đâu cũng phải được sự cho phép của tôi mới được bước ra khỏi nhà. Trong nhà từng chuyện lớn nhỏ đều sẽ do một tay thiếu phu nhân của các người làm không được phụ giúp. Nếu cô ta vi phạm quy định thì cứ chiếu theo gia quy Quân trạch xử phạt, các người cũng vậy”. Vu Quân thấy cô im lặng cũng có phần tức giận liền quay về phía đám người hầu đang lấp ló phía cửa nói, rồi thoáng nhìn cô một cái bỏ đi.

Sau khi không khí dần trở lại yên tĩnh, cũng chỉ còn mình Vi Hy ngồi ở đó. Cả người cô dính đầy thức ăn, nhớp nháp.

“Vi Hy à Vi Hy, cứ tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa thế kia. Tránh được Vi gia lại dây vào Vu gia còn rắc rối hơn”. Cô chỉ biết cười khổ, anh ta nói đừng nghỉ đến việc li hôn có lẽ là nghĩ cũng không nghĩ nổi nữa rồi. Nói là ở nhà làm người vợ mẫu mực nhưng chẳng khác gì là giam lỏng.

Đứng lên lê thân thể mệt mỏi trở về phòng, tắm lại một lần nữa rồi lại nằm co ro trên giường.