Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm cảm kích, cô nói rất trang trọng: "Cảm ơn.”
Lệ Quân Trầm vỗ nhẹ bả vai cô, giọng điệu âm trầm: "Không có gì phải sợ, có tôi ở đây.”
Hứa Thâm Thâm nước mắt lưng tròng nhìn anh một cái, sau đó cô nhanh chóng quay đầu che giấu nó đi.
Lúc này tiếng chuông di động vang lên cắt ngang hai người.
Hứa Thâm Thâm lấy di động ra mới thấy có một số xa lạ gọi tới.
“Cô Hứa, chúng tôi là cảnh sát giao thông, mẹ của cô có đánh rơi vài thứ ở hiện trường, hiện tại cô có thể mang về.” Đối phương nói thẳng vào vấn đề.
“Được, tôi qua ngay.” Hứa Thâm Thâm trả lời.
Cô cúp điện thoại rồi nói với Lệ Quân Trầm đứng bên cạnh: “Anh đến công ty trước đi, tôi phải đến chỗ cảnh sát giao thông một chuyến.”
“Tôi đưa cô đi, cũng tiện đường.” Lệ Quân Trầm nắm tay cô, lòng bàn tay của anh vô cùng ấm áp.
Tim của Hứa Thâm Thâm đập rất nhanh, cô cúi đầu trả lời nhẹ nhàng.
Lệ Quân Trầm nhìn cô với vẻ kỳ lạ, anh kéo cô rời khỏi bệnh viện.
Anh đưa Hứa Thâm Thâm đến cửa cảnh sát giao thông, nhưng bởi vì có việc nên anh đi trước.
Một mình Hứa Thâm Thâm vào phòng thanh tra.
Một cảnh sát giao thông cao lớn dẫn cô đi lấy đồ.
Khi Hứa Thâm Thâm nhìn thấy túi đựng quần áo dính đầy máu, hốc mắt cô nóng lên khiến nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cảnh sát giao thông hoảng loạn, dưới sự hoảng loạn anh ta lấy túi khăn giấy ra đưa cho cô, còn không quên an ủi: "Nén bi thương.”
Hứa Thâm Thâm nhận lấy khăn giấy lau mặt, cô lau nước mắt nhìn anh ta đầy ẩn ý: "Mẹ tôi còn sống.”
Cảnh sát giao thông vô cùng xấu hổ nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không biết nên làm thế nào cho phải.
“Nhưng cảm ơn anh!” Hứa Thâm Thâm bình tĩnh lại: "Ký tên chỗ này là được ư?”
Cảnh sát giao thông nhìn vào đôi mắt ướŧ áŧ mênh mông của cô đến mất hồn mất vía, anh ta hơi ngây ra gật đầu, còn khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Hứa Thâm Thâm cầm lấy bút ký tên lên giấy.
Lúc cô chuẩn bị rời đi thì nghe cảnh sát giao thông nói với cô: “Đúng rồi, chỗ chúng tôi có một đoạn video tài xế lái xe đâm người đi đường, cô có muốn xem không?”
“Được chứ?” Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên có thể, nếu mấy người đi tố tụng thì đoạn video này cũng sẽ công khai.” Vị cảnh sát giao thông mỉm cười lộ ra hai cái răng nanh trắng muốt, mang cho người khác cảm giác thân thiết.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu đi theo cảnh sát giao thông vào trong phòng.
Hai người tới trước máy tính, cảnh sát click mở một đoạn video cho cô xem.
Hứa Thâm Thâm xem rất nghiêm túc, quá trình xảy ra tai nạn không khác lời miêu tả của Diêu Tuyết Lệ là mấy, bà đi ra khỏi khu thương mại mới bắt xe, nhưng chưa kịp leo lên thì có một chiếc xe hơi màu đen ở bên cạnh lao tới, nó trực tiếp tông sầm vào bà.
Mặc kệ cô xem kiểu nào cũng cảm giác chiếc xe kia cố ý.
“Tài xế gây chuyện đâu?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.
“Đã tử vong tại chỗ.” Vị cảnh sát thở dài: "Anh ta mắc bệnh ung thư, trong nhà chỉ có một người mẹ già và một đứa con gái còn nhỏ.”
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt ấn đường.
Cảnh sát nhìn cô lộ ra vẻ không kiên nhẫn bèn nói: “Đương nhiên, tuy hoàn cảnh của anh ta khiến người ta đồng tình, nhưng anh ta làm ra hành vi trái pháp luật như vậy thật sự không đáng tiếc hận.”
Kỳ thật Hứa Thâm Thâm cũng không để ý tới anh ta.
Mỗi người sẽ có cái nhìn khác nhau với mọi chuyện, cho nên cảm giác cũng khác biệt.
Hứa Thâm Thâm hận tài xế gây chuyện, cô sẽ không yêu cầu người khác cũng phải hận với cô.
“Có thể đưa địa chỉ của tài xế đó cho tôi không?” Cô nói.
Cảnh sát khó xử một chút nhưng anh ta vẫn cho cô.
Hứa Thâm Thâm tiếp tục nhìn màn hình máy tính, lúc này cô phát hiện ở góc bên phải màn hình như có hai người đang đứng.Phản ứng của hai người đó khác biệt với mọi người xung quanh.
Khi xảy ra vụ tai nạn giao thông tất cả mọi người đều ùa lên, chỉ có hai người bọn họ lập tức xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm cong lưng dí sát mặt vào màn hình, chẳng phải hai người kia là Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng sao?
Sao bọn họ xuất hiện ở đó?
Dựa theo lời của Chung Ngưng thì cô ấy quen biết mình, vậy cô ấy cũng quen biết Diêu Tuyết Lệ.
Lúc Diêu Tuyết Lệ đi ra khỏi khu thương mại vừa lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ, bọn họ phải phát hiện ra mới đúng.
Khi xảy ra tai nạn giao thông, là một người quen thuộc với nạn nhân thì bọn họ nên là người đầu tiên tiến lên, hoặc là gọi điện thoại thông báo cho cô chứ nhỉ?
Vì sao bọn họ lại xoay người rời đi?
Nhất định chuyện này có vấn đề!
Cô lấy địa chỉ của cảnh sát đưa cho mới khẽ mỉm cười: "Cảm ơn.”
Nói xong cô dứt khoát rời đi.
Cảnh sát nhìn chằm chằm bóng dáng cô, gương mặt anh ta đỏ lên có chút ngượng ngùng.
Cô thật sự xinh đẹp.
Hứa Thâm Thâm rời khỏi đội cảnh sát, trên đường cô đưa áo khoác còn chưa mặc cho tiệm giặt quần áo, để chủ quán hỗ trợ giặt sạch vết máu phía trên sau đó cô rời đi.
Lúc cô trở lại bệnh viện thì đã là giữa trưa.
Cô đi vào phòng bệnh nhìn thấy Diêu Tuyết Lệ đã tỉnh, bà ngồi ở trên giường bệnh, đôi mắt ửng hồng còn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, cô sợ là bác sĩ đã nói gì với bà.“Mẹ.” Tiếng nói của Hứa Thâm Thâm cũng có chút run rẩy.
Diêu Tuyết Lệ nghe tiếng cô mới phục hồi tinh thần nhìn cô, bà nở nụ cười miễn cưỡng: "Thâm Thâm, con đã tới rồi.”
Hứa Thâm Thâm đi qua: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ không có việc gì.” Diêu Tuyết Lệ cảm thấy bất lực, đồng thời bà nhìn chân mình.
“Mẹ, Lệ tiên sinh đã mời bác sĩ giỏi nhất đến đây vào sáng mai, mẹ sẽ không sao.” Hứa Thâm Thâm vỗ bả vai bà khẽ an ủi.
Diêu Tuyết Lệ than thở: "Mẹ đã từng tuổi này chỉ mong mỉnh còn có thể đi đường, không liên lụy tới con là được.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì thế, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ chữa khỏi chân cho mẹ!” Hứa Thâm Thâm dùng đôi mắt đầy kiên định nhìn bà.
Diêu Tuyết Lệ cảm giác ấm áp, bà vui vẻ mỉm cười.
“Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện nhé, lúc con mười tuổi tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông?” Hứa Thâm Thâm cau mày tò mò nhìn Diêu Tuyết Lệ.
Biểu cảm của Diêu Tuyết Lệ biến đổi, che che dấu dấu: “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Con nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng, bọn họ đều quen biết con nhưng con không có ấn tượng với bọn họ.” Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu trả lời.
Sắc mặt của Diêu Tuyết Lệ tiếp tục tái nhợt, cánh môi bà trở nên run rẩy: "Thâm Thâm, về sau con đừng gặp bọn họ, bọn họ không phải người tốt.”
“Mẹ, mẹ quen bọn họ ư?” Hứa Thâm Thâm hỏi đầy ẩn ý.
“Là bọn họ hại con bị tai nạn, sao mẹ không quen biết cho được!” Diêu Tuyết Lệ tức giận: "Thiếu chút nữa mẹ đã mất đi con.”
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy cảm xúc của bà trở nên kích động, cô sợ bà ảnh hưởng tới thân thể bèn an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, mẹ không cho con tiếp cận bọn họ thì con bảo đảm sẽ tránh bọn họ thật xa.”
Diêu Tuyết Lệ thấy cô nghe lời như vậy khiến bà có chút vui mừng lại có chút hoảng loạn, bà thấy bất an.
Trạm Hoàng Vũ tới đây sợ là bên phía Trạm gia xảy ra chuyện gì.
Bà lo sợ bất an nhìn Hứa Thâm Thâm, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Thâm Thâm, ba con đã qua đời được tuần, hiện tại con cứ ở bệnh viện nhưng sáng mai nhớ về nhà để lo liệu một chút.” Diêu Tuyết Lệ dặn dò.
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Vâng, sáng sớm ngày mai con sẽ về.”