Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Má của Nhϊếp Tử San hơi ửng đỏ, ấp úng nói: "Chúng ta đã từng là người yêu."
Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày: "Em đã gả làm vợ người ta."
Nhϊếp Tử San chua xót nhìn anh: "Em biết, em cũng không mơ tưởng hão huyền gì, chỉ hi vọng tiếp tục làm bạn bè với anh."
Giọng Lệ Quân Trầm lạnh xuống: "Em hợp tác với ai anh cũng không quản, nhưng tốt nhất em đừng có ý đồ gì với Hứa Thâm Thâm."
"Bởi vì anh yêu cô ta sao?" Nhϊếp Tử San ngạc nhiên nhìn anh.
"Không, anh và cô ấy có hợp tác mấy hạng mục trăm triệu, không muốn bồi thường tiền." Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời.
Thật sự như vậy ư.
Nhϊếp Tử San cảm thấy không tin.
Nhưng mà cô ta cũng vô cùng rõ ràng, cuối cùng bọn họ cũng không quay về như lúc trước, hai bên chỉ là người xa lạ quen thuộc.
"Anh yên tâm, em thật lòng hợp tác với bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện." Nhϊếp Tử San điểu chỉnh tốt tâm trạng, đứng lên cười nói: "Biệt thự nhà anh không tệ, em muốn ở lại trong nước một thời gian, cũng muốn kiếm một căn phòng."
Biểu cảm Lệ Quân Trầm lạnh lùng: "Em có thể đi tìm môi giới."
Nhϊếp Tử San mỉm cười: "Anh làm bên bất động sản thì em đi tìm người khác để làm gì, em nghe nói bên Tử Uyển còn có phòng."
Tử Uyển là chung cư đắt nhất của thành phố B, mà người xây dựng nó chính là Lệ Quân Trầm.
Cái tên Tử Uyển này, Nhϊếp Tử San cảm thấy đây là vì kỉ niệm đoạn tình cảm giữa hai người bọn họ.
"Nếu như em thích, anh sẽ nói Bùi Triết để lại cho em một căn." Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
"Vậy thì cảm ơn." Nhϊếp Tử San khách khí.
Cô ta cười tủm tỉm nhìn sườn mặt của Lệ Quân Trầm, có chút say mê.
Cho dù thế nào, bây giờ cô ta có thể trở về gặp anh là tốt rồi.
"Thời gian không còn sớm, em đi trước đây." Nhϊếp Tử San đứng dậy, nhìn Lệ Quân Trầm một chút rồi tiếp tục nói: "Chờ sắp xếp chuyện phòng ở ổn thỏa, em mời anh và chị Hứa ăn cơm."
"Đến lúc đó hãng nói." Lệ Quân Trầm trả lời.
Nhϊếp Tử San gật đầu, cười đi ra khỏi biệt thự.
Cô ta đi tới nơi mình đậu xe rồi nhìn ra sau lưng một chút, Lệ Quân Trầm cũng không ra tiễn cô ta, cô ta có chút mất mát.
"Chị, mình về nhà sao?" Nhϊếp Văn Du thò đầu từ trong xe ra: "Bên ngoài lạnh quá."
Nhϊếp Tử San mở cửa xe đi vào, đôi mắt đẹp hiện lên một chút nham hiểm, nói với cô ta: "Chị nghe nói Diệp Mạc Phàm là bạn trai của Hứa Thâm Thâm?"
"Bạn trai cũ, anh ta muốn kết hôn với Bạch Viện Viện tiểu thư của tập đoàn Bạch thị." Nhϊếp Văn Du trả lời.
"Vậy thì tốt rồi, giúp chị hẹn chị Bạch, chị muốn gặp mặt cô ta." Nhϊếp Tử San lạnh lùng nói.
Nhϊếp Văn Du nghe lời cô ta, chống cằm nói: "Được, vậy không bằng sáng mai trực tiếp đến tập đoàn Hứa thị, bây giờ Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện đều làm ở đó."
Nhϊếp Tử San khẽ ừ một tiếng, rồi không nói lời nào nữa.
Nhϊếp Văn Du phụ trách lái xe, hai người cùng rời đi.
Lệ Quân Trầm trở lại trên lầu, đi vào phòng thì thấy Hứa Thâm Thâm ngồi ở trên giường, hai tay bưng chén thuốc vẻ mặt mệt mỏi và chán ghét.
"Sao vậy?" Anh hơi nhíu mày.
"Khó uống chết đi được." Hứa Thâm Thâm oán giận, lần này đau bụng còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô.
Có thể là khoảng thời gian này cô không chú ý thân thể, lúc trước quỳ gối ở trong gió tuyết đã đủ làm cô đau nhói rồi.
Nếu đổi là lúc trước, cho dù gió lạnh cô cũng rất ít mặc loại váy ngắn này, đều luôn mặc quần jean áo phông.
Bây giờ vì báo thù cần phải hi sinh nhan sắc, cũng rất vất vả.
Nhưng mà cô không có cách nào nữa.
"Khó uống cũng phải uống." Lệ Quân Trầm nghiêm túc nhìn cô, không cho phép cô không uống.
Hứa Thâm Thâm đau khổ nhìn anh: "Thật sự rất đắng, nếu không anh nếm thử đi."
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: "Hứa Thâm Thâm, cô uống hay không?!"
Hứa Thâm Thâm mím môi, ý kiến từ chối.
Dì Tiếu đứng ở một bên, muốn nói gì đó nhưng mà nhìn Lệ Quân Trầm tức giận dọa người như vậy thì lời đến cổ họng đã bị chắn lại.
"Dì ra ngoài trước." Lệ Quân Trầm phát hiện Dì Tiều còn ở đây, đuổi dì ta đi.
Dì Tiếu vô cùng nghe lời xoay người đi ra ngoài.
Anh đi đến cạnh giường, cướp lấy cái chén trong tay Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm giật mình một chút, đã nhìn thấy anh ngửa đầu uống một ngụm thuốc pha nước giảm đau, tiếp theo xảy ra một màn làm cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Lệ Quân Trầm nắm cằm cô ép cô mở miệng, anh hôn cô, đút nước thuốc trong miệng cho cô.
"Ưʍ..." Hứa Thâm Thâm giãy giụa nhưng mà không làm được gì.
Thuốc đắng chát tràn lên vị giác, rất là đắng.
Nhưng mà Lệ Quân Trầm đã buông cô ra, uống ngụm thứ hai.
Hứa Thâm Thâm không dám tưởng tượng anh lại đến lần thứ hai.
Lần này cô cũng giống như lần thứ nhất, cũng không có thời gian phản ứng.
Sau mấy lần, thuốc trong chén đã bị uống hết.
Cô sợ hãi nhìn Lệ Quân Trầm, gương mặt đỏ ửng.
Cô có thể thấy, mặc dù khoảng thời gian này bọn họ rất thân mật nhưng số lần hôn nhau có thể tính được trên đầu ngón tay.
Cô còn tưởng rằng Lệ Quân Trầm có bệnh thích sạch sẽ, không thích hôn.
Cô chớp chớp đôi mắt to nhìn người đàn ông trước mặt, càng ngày càng không hiểu.
"Còn muốn uống một chén nữa ư?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: "Cũng không phải mở nắp trúng thưởng."
Nhưng mà vì sao cái này còn làm cô vui vẻ hơn trúng thưởng, đáy lòng có chút ngọt lại có chút chua.
"Đi ăn cơm." Lệ Quân Trầm nhìn mặt cô mệt mỏi, có chút lo lắng cô sẽ đói.
Hứa Thâm Thâm gật đầu đi theo sau anh ra khỏi phòng ngủ.
Dì Tiếu làm cho cô một bát mì nóng hổi, bên trong còn thêm gừng sợi để chống lạnh.
Hứa Thâm Thâm ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, ăn từng ngụm mì, gương mắt trắng nõn cũng dần dần đỏ ửng.
"Đúng rồi, vừa rồi chị Nhϊếp đến à?" Hứa Thâm Thâm thuận miệng hỏi, cô nhìn thấy hộp thức ăn trên bàn trà ở phòng khách, nghĩ thầm Nhϊếp Tử San thật đúng là rất lo lắng cho anh.
Muộn như vậy, bên ngoài lại lạnh như thế nhưng vẫn đưa đồ ăn tới.
"Ừm." Giọng Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
"Anh không ăn sao?" Hứa Thâm Thâm chỉ vào thức ăn trên bàn trà hỏi.
"Cô muốn ăn thì ăn đi, tôi rất ít ăn thức ăn bên ngoài." Lệ Quân Trầm cũng không nói dối, cho dù ở công ty, anh cũng không đi ra ngoài ăn cơm, tất cả đều là Bùi Triết tìm đầu bếp riêng làm xong rồi mang về.
Chỉ là anh không nghĩ tới quen biết Nhϊếp Tử San nhiều năm như vậy, nhưng cô ta cũng không nhớ một chút nào.
Chính vì vậy nên Lệ Quân Trầm hiểu thêm, rốt cuộc cô ta muốn gì.
"Tôi có thể ăn sao?" Hứa Thâm Thâm có chút thấy thèm hỏi.
Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhíu mày: "Tình địch tặng mà cô cũng dám ăn?"
Hứa Thâm Thâm cười khúc khích: "Tôi còn tưởng Lệ tiên sinh không nhìn ra lòng dạ của Nhϊếp Tử San đấy."
"Tôi và cô ta đã là quá khứ." Cảm xúc Lệ Quân Trầm không chút thay đổi.
"Vậy tôi ăn đây." Hứa Thâm Thâm cười.
Lệ Quân Trầm gật đầu: "Nếu là cay thì cũng không được ăn."
Hứa Thâm Thâm đứng dậy đi ra phòng khách cầm đồ ăn bên ngoài vào, để lên bàn mở nắp ra, phát hiện bên trong là vịt bát bảo.
"Lệ tiên sinh, lúc trước Nhϊếp Tử San đến kinh nguyệt, anh cũng sẽ dặn cô ta không cần ăn cay sao?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.