Chương 26: Đã Lâu Không Gặp

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi cười một cách miễn cưỡng: “Đừng chạm vào chỗ đó nữa sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”

Lệ Quân Trầm cắn vào vành tay tròn đầy của cô: “Như vậy mới kí©h thí©ɧ chứ!”

Toàn thân Hứa Thâm Thâm run rẩy, cô biết người đàn ông này đang thăm dò tuyến phòng ngự cuối cùng của cô.

Cô khẽ thấp giọng cười đẩy anh ra, đứng sang bên cạnh, từ từ điều chỉnh lại cúc áo.

Cài từng nút từng nút một tỉ mỉ, cô lại cười một cách mê hoặc: “Lệ tiên sinh, Hứa Thâm Thâm tôi đã đến bước đường này, ngoại trừ những ép buộc này cũng là tự mình sa ngã nhưng tôi có sa ngã tới mấy cũng có lòng tự trọng của bản thân.”

“Hứa Thâm Thâm, bây giờ lòng tự trọng của cô đáng giá mấy đồng chứ?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại cố gắng không để rơi lệ: “Đúng là không đáng tiền nhưng tôi muốn cho anh biết rằng Hứa Thâm Thâm tôi không phải chỉ có vậy mà thôi.”

Lệ Quân Trầm nheo mắt lại, ánh mắt sắc như dao.

Cô hít một hơi thật sâu cười nói: “Những gì Lệ tiên sinh có thể cho tôi đều cho rồi, đương nhiên tôi không oán trách anh nhưng cũng hi vọng rằng Lệ tiên sinh đừng cản trở đường làm ăn của tôi nếu không thì con mèo hoang như tôi sẽ cắn ngược lại đấy.”

Thấy cô xoay người định bỏ đi Lệ Quân Trầm lại lạnh lùng nói: “Không có sự cho phép của tôi không ai dám làm ăn với cô cả.”

“Vậy anh cũng không giúp tôi sao.” Hứa Thâm Thâm ấm ức nhìn anh.

“Hứa Thâm Thâm điều tối kỵ của việc làm gái là được sủng mà kiêu.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhìn cô, xem tiếp theo sau đây cô định làm gì.

Hứa Thâm Thâm cười một cách dịu dàng đáng yêu: “Lê tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu như tôi lên giường với người đàn ông khác, anh có giận không?”

Lệ Quân Trầm trầm mặt xuống nhìn cô: “Có chứ, bởi vì cô là đồ của tôi.”

Hứa Thâm Thâm không thèm để tâm tới việc anh ví von cô với cái gì, cô cười khẩy: “Anh coi tôi là gì không quan trọng, quan trọng là hiện giờ tất cả mọi người đều biết tôi là người phụ nữ của anh nhưng anh lại không hợp tác với tôi vậy người khác sẽ nghĩ sao?”

Lệ Quân Trầm mím môi không nói.

“Lệ tiên sinh, người dám đối đầu với Bạch gia, Diệp gia chỉ có mình tôi, anh không thể tìm được bạn làm ăn nào tốt hơn tôi đâu.” Hứa Thâm Thâm nói không nhanh không chậm.

“Tới đây.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng mở miệng.

Hứa Thâm Thâm cười, cô biết chuyện gì sẽ đến và ngoan ngoãn bước tới.

Lệ Quân Trầm đứng dậy, đặt cô lên bàn làm việc, một tay giữ lấy eo cô, một tay còn lại vuốt ve gương mặt của cô, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Hứa Thâm Thâm, tôi rất tò mò đằng sau tấm mặt nạ này rốt cuộc là một gương mặt như thế nào.”

Lần đầu tiên có người phụ nữ khiến anh không thể thấu hiểu, trong lòng vô cùng khó chịu.

Hứa Thâm Thâm trầm giọng cười, tiếng nói êm tai, cô nắm chặt tay Lệ Quân Trầm đặt vào ngực mình khẽ nói: “Tôi cũng không biết, trái tim đã lầm đường lạc lối rồi, gương mặt này có lẽ cũng đã thủng lỗ chỗ. Lúc nào Lệ tiên sinh chán ghét gương mặt hiện tại thì tôi sẽ bỏ nó đi còn về tôi thực sự là ai thì không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Ánh mắt đen láy của Lệ Quân Trầm trầm xuống, môi mỏng hôn lên đôi môi của cô.

Anh lại cứ muốn xé toạc gương mặt giả dối này của cô xem xem rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào!

-----

Hứa Thâm Thâm đã nhận được đơn đặt hàng số lượng lớn từ Hứa Quân Trầm, cô về lại tập đoàn Hứa thị đặt đơn đặt hàng trước mặt mọi người vào nói: “Thứ hai, tôi muốn một bản kế hoạch chi tiết.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cô lại là người phụ trách của họ nên họ cũng không dám lười biếng thế nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường.

“Nếu như các người không biết làm hoặc không muốn làm thì có thể trực tiếp nói với tôi.” Hứa Thâm Thâm nghiêm khắc nhìn họ: “Nhưng mọi người đừng trơ mắt ra đó không làm gì, cho mọi người nghỉ việc đi nữa thì tôi cũng sẽ tuyển được những người chuyên nghiệp hơn.”

Nghe thấy cô muốn thay thế họ, những người này sợ muốn xỉu.

Tập đoàn Hứa thị dù gì đi nữa cũng là công ty đã lên sàn chứng khoán, thị phần còn cao hơn những công ty ngoài kia, bây giờ cạnh tranh khốc liệt như vậy ai lại dám tùy tiện chống lại cấp trên chứ.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy họ đã đứng lên đi làm, giọng điệu lạnh lùng: “Xem một lượt tài liệu này đi, một nửa tiếng sau chúng ta sẽ họp.”

Xong, nàng quay đầu đi về phía phòng làm việc của mình.

Những người đó lập tức túm năm tụm ba, mồm năm miệng người bàn tán.

“Các người có biết làm sao cô ta có được đơn đặt hàng này không?”

“Còn có thể làm thế nào chứ, lấy lỗ làm lãi thôi, các người nhìn đơn đặt hàng của tập đoàn Lệ thị đi, chắc chắn cô ta có tý gì đó với Lệ Quân Trầm rồi.”

Mọi người ngầm thừa nhận gật đầu, rồi len lén nhìn về phía phòng làm việc của cô rồi quay người tiếp tục làm việc.

Hứa Thâm Thâm thấy họ xì xào bàn tán, thở dài thườn thượt, muốn khâu mồm mấy người này lại thực sự không hề dễ dàng.

Tuy đã nhận được đơn đặt hàng của tập đoàn Lệ thị nhưng cô vẫn không yên tâm.

Lệ Quân Trầm giao cho cô mảng thị trường tiêu thụ này cũng chính là đang thăm dò thực lực của cô.

Thứ mà Hứa Thâm Thâm học trong trường đại học chính là quản trị kinh doanh, xem ra anh đã điều tra cô từ trước, cố ý đây mà.

Cô tuyệt đối sẽ không để Lệ Quân Trầm coi thường mình, coi cô như một bình hoa di động.

Hứa Thâm Thâm làm việc đến trưa mới ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cô phát hiện ra nhân viên bên ngoài đã đi ăn cơm hết rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm túi xách lên cũng chuẩn bị đi xuống ăn chút gì đó.

Đi ra khỏi văn phòng lại gặp phải Diệp Mặc Phàm.

“Thâm Thâm, chúng ta nói chuyện chút đi.” Diệp Mạc Phàm chuyển tới tập đoàn Hứa thị là vì muốn tìm cô.

Hứa Thâm Thâm khoanh tay lại, dù bận bịu nhưng vẫn thong thả nhìn anh ta: “Nói chuyện gì?”

“Anh biết quan hệ của em và Lệ Quân Trầm không phải chỉ là quan hệ bình thường, chuyện ở công xưởng Mân Nam em có thể xử lý giúp anh được không?” Diệp Mạc Phàm hơi cau mày lại, vẻ mặt hơi khó xử.

Hứa Thâm Thâm cười xòa: “Diệp thiếu à, anh đúng là mặt dày quá đấy, anh nghĩ xem tôi sẽ giúp anh sao?”

Diệp Mạc Phàm nhìn cô một cách âu sầu, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Cứ coi như vì tình cảm trước đây của chúng ta có được không?”

“Không thể.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Diệp thiếu, tốt xấu gì anh cũng là cậu ấm của tập đoàn Diệp thị, những việc như vậy cũng cần phải có phụ nữ để giúp anh sao?”

Diệp Mạc Phàm ngớ người không thể nói gì.

“Anh biết rồi.” Hứa Thâm Thâm cười như bừng tỉnh cơn mê: “Diệp gia cũng không phải chỉ có mình anh là con trai, anh trai anh mạnh hơn anh rất nhiều, lần này anh lại xảy ra chuyện e rằng quyền lực trong gia đình sau này có lẽ sẽ rơi vào tay anh trai anh thôi.”

Sắc mặt Diệp Mạc Phàm tối sầm lại: “Thâm Thâm em xỉ nhục anh vui lắm sao?”

“Đương nhiên!” Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại: “Tôi không chỉ muốn xỉ nhục anh mà còn muốn chà đạp anh, muốn nhìn anh quỳ xuống cầu xin tôi nữa cơ!”

“Hứa Thâm Thâm!” Diệp Mạc Phàm hét lên: “Em đừng quá đáng quá!”

“Tôi quá đáng sao?” Hứa Thâm Thâm cười: “Chà, Diệp Mạc Phàm anh thực sự không cần thể diện nữa mà, hôm nay tôi nói rõ cho anh biết nếu anh còn gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ quyến rũ anh trai anh, trở thành chị dâu của anh rồi sau đó xúi giục Diệp gia đuổi anh ra khỏi nhà.”

“Em!” Mặt Diệp Mạc Phàm trắng bệch, tức giận không thể cắt cổ cô.

“Hứa tiểu thư muốn quyến rũ tôi thực sự là vinh hạnh vô cùng.” Sau lưng cô đột nhiên vàng lên giọng nói lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm khẽ ngẩn người, quay đầu nhìn người đàn ông đang bước về phía mình: “Diệp tổng, đã lâu không gặp.”